Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 105: Đức Phi ngã bệnh



"Mẫu phi, chẳng lẽ là người nhìn nhầm rồi?"

Mặc Phi Phi cau mày thật chặt: "Viên Bảo rõ ràng là trông giống hệt như thất ca ca! Cái miệng nhỏ nhắn vừa ngoan lại vừa dẻo, nhi thần thấy cũng thích lắm đó!"

Hôm qua nàng ta nhìn thấy Tiểu Bảo, không những trông giống hệt Mặc Diệp, tính nết cũng khá giống Mặc Diệp lúc nhỏ.

Vừa trông thấy thần thái đó đã biết ngay là người trong hoàng thất.

Có lẽ là do huyết mạch tương liên, Mặc Phi Phi vừa gặp Tiểu Bảo đã cực kỳ yêu mến thằng bé.

Sao đến miệng Đức Phi lại trở thành "trông vẻ mặt gian xảo lại còn rụt rè nhút nhát" chứ?

"Sao bổn cung có thể nhìn nhầm được? Vân Quán Ninh gọi nó là Tiểu Bảo, còn ôm trong lòng ru ngủ nữa đó!"

Càng nghĩ về chuyện ngày hôm nay, trong lòng Đức Phi lại càng tức giận và buồn bực.

Rất nhanh, nướu răng lại bắt đầu sưng lên, đau đến mức bà ta nói chuyện cũng thấy khó khăn.

Đầu cũng thấy hơi choáng, thái dương dường như sắp nổ tung.

Đức Phi biết sợ là tối nay bà ta đã bị cảm lạnh rồi, thế là vội lên giường nằm xuống ngủ. Nhưng cho dù là vậy, sáng sớm hôm sau trong cung truyền tin đến, Đức Phi đã ngã bệnh rồi.

Lúc biết được chuyện này, Vân Quán Ninh đang dùng bữa sáng với Cẩu Đản.

Mặc Diệp đã tiến cung lên triều sớm.

Tối qua Mặc Tông Nhiên đặc biệt căn dặn nàng, hôm nay ông rất bận, không cần tiến cung thỉnh mạch, vì vậy nàng cũng ngủ nướng một giấc.

Cẩu Đản trông rất giống bà Trương, quả thật cũng có vẻ hơi rụt rè nhút nhát. Hơn nữa từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, thằng bé lại chưa từng trải sự đời, tối qua đến vương phủ vừa nhìn thấy Vân Quán Ninh thì quỳ xuống ngay.

Tối qua Đức Phi ầm ĩ một trận, quả thật cũng đã dọa đứa bé sợ.

Lúc này Cẩu Tử vẫn còn nhút nhát, ánh mắt nhìn Vân Quán Ninh cũng có vẻ hơi sợ sệt.

Biết thằng bé bị dọa sợ, Vân Quán Ninh khẽ mỉm cười, lấy một cây kẹo từ trong không gian ra đưa cho thằng bé: "Đừng sợ! Vài ngày nữa con có thể quay về với nãi nãi của con rồi."

Cẩu Tử nhận lấy cây kẹo, không dám lên tiếng.

"Vương phi, nghe nói Đức Phi nương nương bị cảm lạnh rồi!"

Bà Trương đứng bên cạnh, ra hiệu bảo Cẩu Tử mau cất cây kẹo vào trong túi: "Ngộ nhỡ nương nương tìm vương phi gây sự..."

Lần này, sợ là Vân Quán Ninh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!

"Liên quan gì đến ta?"

Vân Quán Ninh không thèm quan tâm: "Cũng không phải ta bảo bà ấy nửa đêm nửa hôm đến Vương phủ."

Bà Trương: "..."

Những lời như vậy, cũng chỉ có Vương phi nhà mình dám nói thôi!

"Nhưng ngộ nhỡ hoàng thượng và vương gia trút giận lên vương phi thì không xong rồi!"

Bà Trương đã bị Vân Quán Ninh mua chuộc bằng bạc từ lâu, bây giờ một lòng một dạ lo nghĩ cho nàng.

Đi theo "phú bà" như vậy, cần gì phải lo lắng về sau thiếu ăn thiếu mặc chứ?

Chỉ cần ngày nào Vương phi nhà mình chưa sụp đổ, ngày đó bà ta có thể đi theo ăn no uống say.

Cho nên, bà Trương còn coi trọng sự an nguy của Vân Quán Ninh hơn cả an nguy của chính mình.

"Bọn họ dựa vào đâu mà trút giận lên người ta? Ta còn phải tìm Mặc Diệp gây chuyện đây! Mẫu phi đêm hôm khuya khoắt đến Vương phủ kiếm chuyện, hại ta cả đêm liên tục mơ thấy ác mộng, sáng hôm nay thì đau lưng nhức mỏi..."

Vân Quán Ninh ngáp một cái.

Thấy Vương phi nhà mình hoàn toàn không xem trọng chuyện này, nhớ đến khoảng thời gian gần đây, quả thật Vương gia cũng bị Vương phi gây khó dễ đủ điều.

Thế là, bà Trương cũng không nhiều chuyện nữa.

Nhưng tin tức tối qua Đức Phi vội vàng xuất cung, đã truyền đến tai Triệu hoàng hậu.

"Hả?"

Biết Đức Phi bị cảm lạnh là vì đêm qua đã xuất cung, vẻ mặt Triệu hoàng hậu nghi ngờ nhìn thái y ở trước mặt: "Đêm hôm khuya khoắt, Đức Phi xuất cung làm gì?"

Thái y này vừa đến bắt mạch, vừa rồi mới ra khỏi Vĩnh Thọ Cung thì được người hầu ở Khôn Ninh Cung mời tới đây.

Nói là hoàng hậu nương nương cũng thấy không khỏe trong người.

Thái y bắt mạch xong, phát hiện Triệu hoàng hậu không có chỗ nào không khỏe cả...

Phút chốc ông ta đã hiểu ra, bà ta làm vậy là vì muốn nghe ngóng tin tức ở Vĩnh Thọ Cung!

Thế là ông ta thành thật nói hết tình hình của Đức Phi.

"Vậy sao? Chỉ vì đứa con hoang đó?"

Triệu hoàng hậu dè bỉu: "Xem ra, Đức Phi cũng sốt ruột quá rồi! Nghĩ cũng đúng, Vân Quán Ninh gả vào Minh Vương phủ bốn năm, vẫn chưa thấy chút động tĩnh nào."

"Bổn cung đã có ba tôn nữ bảo bối, Đức Phi cũng tức nước vỡ bờ thôi."

Bà ta cong khóe môi lên ra vẻ mỉa mai: "Vậy mà lại muốn nhận "nghiệt chủng" của một gia đinh làm tôn tử! Nhưng huyết thống hoàng thất nào có dễ dàng giả mạo như vậy?"

Triệu hoàng hậu đấu đá với Đức Phi cũng đã hơn hai mươi năm.

Một người không được sủng, nhưng là hoàng hậu lớn nhất hậu cung;

Một người được sủng nhất lục cung, nhưng thân phận lại thấp hơn hoàng hậu.

Vì vậy cuộc đấu đá của hai người này, đối với thái y mà nói cũng không khác gì "thần tiên đánh nhau".

Sau khi nghe Triệu hoàng hậu nói xong, ông ta không dám thở mạnh, cũng không dám tùy tiện đáp lời.

"Nếu Đức Phi đã ngã bệnh rồi! Bổn cung là hoàng hậu, lẽ ra nên đến thăm nom chăm sóc!"

Triệu hoàng hậu đứng dậy: "Uyên Ương, lấy hai cây nhân sâm trăm năm ra, bổn cung muốn đến Vĩnh Thọ Cung một chuyến."

Bà ta là hoàng hậu, có đồ tốt nào mà không có chứ?

Nhưng chỉ sai Uyên Ương đi lấy hai cây nhân sâm trăm năm... nhân sâm trăm năm, không phải nhân sâm ngàn năm! Đủ để chứng minh bà ta đến Vĩnh Thọ Cung là có dụng ý khác.

Thay vì nói là đi thăm Đức Phi, chi bằng nói là đi sỉ nhục Đức Phi.

Khi đó, Đức Phi đang đau đớn nằm trên giường.

Bởi vì nướu răng bị sưng, một bên má của bà cũng đã bắt đầu sưng lên.

Trên trán đang đắp khăn gấm, một tay ôm má, miệng thì rên rỉ.

Tế Vũ bưng thuốc lên, đang ngồi trên mép giường đút thuốc cho bà.

Thấy Triệu hoàng hậu đến, trong lòng Đức Phi thầm cảm thấy không ổn... nhưng vẫn định đứng dậy hành lễ thỉnh an: "Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu."

"Muội muội mau nằm xuống đi! Muội bị bệnh rồi, không cần đa lễ."

Triệu hoàng hậu tươi cười đỡ lấy bà, bảo bà nằm xuống lại: "Nghe nói muội muội bị cảm lạnh, bổn cung đặc biệt đến thăm, muội cảm thấy thế nào?"

Uyên Ương lấy nhân sâm ra đưa cho Lý ma ma.

"Thần thiếp vẫn ổn, đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm."

Giọng Đức Phi trả lời không được rõ lắm.

Như vậy cũng gọi là ổn sao?

Thấy bà nhếch nhác như vậy, Triệu hoàng hậu thầm cảm thấy hả hê, vẻ mặt lại có vẻ hơi tiếc nuối: "Chuyện tối qua, bổn cung đã nghe rồi! Muội cũng đừng để bụng."

"Chuyện tôn tử ấy mà, phải coi ý trời!"

"Quán Ninh và Mặc Diệp vẫn còn trẻ, có hài tử cũng là chuyện sớm muộn thôi, không cần phải nóng lòng làm ngay."

Nghe giống như đang an ủi Đức Phi...

Nhưng đâu phải Đức Phi không nghe ra, bà ta rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác chứ?

"Vâng, đa tạ hoàng hậu khuyên bảo, thần thiếp đã nóng vội rồi."

Đức Phi hậm hực đáp.

"Bây giờ bổn cung cũng chỉ có ba tôn nữ bảo bối thôi! Chuyện hoàng tôn không thể hấp tấp vội vàng được, đây đều là duyên phận, không thể cưỡng cầu!"

Bà ta lại bắt đầu khoe khoang ba đứa cháu gái bảo bối của mình.

Đức Phi giận đến nghiến răng.

Nhưng vừa nghiến răng thì nướu răng lại càng đau hơn, bà không nhịn được rên rỉ một tiếng.

"Hoàng hậu nói đúng lắm."

Vào lúc này Lý ma ma lại đi vào bẩm báo, nói Minh Vương phi đến thăm Đức Phi.

Bây giờ, Đức Phi vừa nghe thấy ba chữ "Vân Quán Ninh" thì nổi giận đùng đùng.

Bà không quan tâm Triệu hoàng hậu còn đang ở trước mặt, hung tợn dặn dò Lý ma ma: "Đuổi tiện nhân không biết tôn trọng bổn cung đó ra ngoài cho bổn cung!"

Bà giận đến mức phải đập giường.

Nhưng vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng Vân Quán Ninh ngoài cửa vang lên: "Mẫu phi đừng vội đuổi ta."

"Có người muốn gặp người!"