Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 108: Một ngọn lửa đốt cháy thái y viện!



“Nương nương, vương phi.”

Lý ma ma cầm phương thuốc đi tới: “Nô tỳ đến thái y viện, nhưng thái y lại không bốc thuốc cho nô tỳ!”

“Tại sao lại như vậy?”

Đức Phi cũng cau mày.

Lý ma ma là người ở bên cạnh bà ta, thường ngày được bà ta phân phó đi làm những công việc vặt, người trong cung đều biết là người của bà ta, cho nên không ai dám xúc phạm đến Lý ma ma.

Vậy mà hôm nay người của thái y viện lại liều lĩnh như vậy sao?

“Thái y nói rằng mấy vị thuốc này đang thiếu, trước mắt không thể lấy ra được. Nhưng nô tỳ đã nhìn thấy rõ ràng, trong cái tủ đó không hề thiếu thuốc!”

Cho nên bà ta mới tức giận như vậy.

“Nói như vậy có nghĩa là người của thái y viện không muốn bốc thuốc sao?”

Mặc dù Vân Quán Ninh đang hỏi, nhưng giọng điệu lại đầy khẳng định.

Lý ma ma gật đầu: “Nô tỳ không có cách nào khác, buộc lòng phải ra về tay không!”

“Vương phi, trước mắt nên làm thế nào?”

Đức Phi đã biết ban nãy khi Lưu thái y khám cho bà ta xong, vừa rời đi tức thì bị người của Triệu hoàng hậu đưa đến Khôn Ninh Cung…

“Chắc chắn là mấy vị thuốc này phải không?”

Bà ta nhìn về phía Vân Quán Ninh.

Hậu cung thật rắc rối.

Ngày thường vì để bảo vệ bản thân, không liên lụy đến Mặc Diệp và Mặc Phi Phi. Trước đây từng chạm trán với Triệu hoàng hậu, Đức Phi trước nay có thể nhịn được thì sẽ nhịn, không nhịn được nữa thì mới nói.

Theo nàng thấy, cùng lắm chỉ là mấy vị thuốc mà thôi!

“Chắc chắn là phải.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Ký Ức Độc Quyền
3. Lương Ngôn Tả Ý
4. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
=====================================

Vân Quán Ninh gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Trong số những loại thuốc do Lưu thái y kê cho mẫu phi, mặc dù là thuốc thanh nhiệt, nhưng nói thuốc chữa phong hàn là không đúng.”

“Các loại thuốc này được trộn lẫn vào với nhau, trái lại sẽ gây khô nóng.”

Đức Phi nhíu chân mày càng chặt hơn.

Lúc nãy khi Vân Quán Ninh đến đây, bà ta đã uống thuốc rồi.

Nhưng chân răng lại càng đau hơn nữa, dường như cả mặt cũng sưng hơn, sự tức giận trong lòng chẳng những không giảm xuống mà còn tăng lên, ước rằng mình có thể đập tất cả mọi thứ trong Vĩnh Thọ Cung để trút giận.

Vốn cho rằng là vì nhìn thấy Vân Quán Ninh nên bà ta mới tức giận.

Nhưng nghe nàng nói mới biết, có thể là do vị thuốc này gây ra!

“Vì sao Lưu thái y lại làm như vậy?”

Đức Phi trầm giọng nói: “Ông ta đã làm việc ở thái y viện nhiều năm, không thể để phạm một sai lầm nhỏ như vậy chứ?”

“Không phải là phạm sai lầm mà là cố ý làm như vậy.”

Vân Quán Ninh nhìn bà ta bằng ánh mắt thâm trầm: “Nếu không thì cũng sẽ không bốc thuốc cho Lý ma ma. Chắc hẳn là đã biết ta đưa những vị thuốc đó cho mẫu phi, nên mới cố ý gây khó dễ!”

Vừa nghe lời này, Đức Phi lại càng tức giận hơn!

Dù có xấu xa đến mấy thì bà ta cũng là Đức Phi!

Sao thái y viện lại dám quang minh chính đại ngáng chân bà ta như vậy?

“Bổn cung muốn một ngọn lửa đốt cháy thái y viện!”

Đức Phi nặng nề đập bàn tay của bà ta xuống ván giường.

Xem ra vị mẹ chồng này cũng là người có cá tính… chỉ là ánh mắt không tốt lắm.

Trái lại cũng không thể trách Đức Phi kỳ quái, sau vài tháng tiếp thúc, Vân Quán Ninh biết rõ người mẹ chồng này là một “gái thẳng”. Cũng khó trách không thể nhìn thấu bộ mặt thật của trà xanh Tần Tự Tuyết kia!

“Nếu như người muốn một ngọn lửa đốt cháy thái y viện, là đang tạo cơ hội cho hoàng hậu đốt cháy Vĩnh Thọ Cung đó.”

Vân Quán Ninh thản nhiên nói: “Trước mắt mẫu phi đang trong cơn giận dữ, vốn là do nóng trong người, nhưng tốt hơn hết là không nên tức giận.”

Để tránh phải cho là thật, làm ra những việc không thể nào vãn hồi được!

Nghe vậy, Đức Phi biết rõ nàng nói có lý, hít thở sâu một hơi rồi nén cơn giận của mình lại: “Vậy ngươi nói xem, trước mắt nên làm thế nào? Không lẽ bổn cung lại phải để cho người của thái y viện leo lên đầu của bổn cung tác oai tác quái sao?”

“Phía sau bọn họ có người chống lưng. Thay vì nói là người của thái y viện leo lên đầu mẫu phi tác oai tác quái…”

“Thì không bằng nói là hoàng hậu nhỉ?”

Không ngờ rằng Vân Quán Ninh, một người “phụ nữ ngốc nghếch” lại có thể nghĩ được điều này.

Đức Phi kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Nha đầu thối này, bây giờ thật khiến cho bà ta phải nhìn với cặp mặt khác xưa!

“Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?”

Đức Phi hỏi.

Thực ra những vị thuốc này cũng không cần phải đến thái y viện để lấy nó.

Minh Vương phủ luôn chuẩn bị sẵn thuốc thanh nhiệt và thuốc chữa phong hàn, ngoài ra cũng có thể mua chúng ở ngoài tiệm thuốc bắc.

Chưa kể Vân Quán Ninh còn có không gian vạn năng ở trong tay, lấy cái gì ra mà không được?

Chẳng qua là người của thái y viện… nếu như lần này bọn họ lại bắt nạt Đức Phi, e rằng từ nay về sau ở trong cung, Đức Phi sẽ càng phải chịu thiệt nhiều hơn!

Nàng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Suy nghĩ một lát, Vân Quán Ninh đứng dậy nói: “Ta sẽ tự mình đến thái y viện.”

“Nếu như bọn họ không đưa… ta sẽ đến cáo trạng với phụ hoàng.”

Nàng vừa mới bước được vài bước, từ phía sau đã truyền đến giọng nói của Đức Phi: “Nếu như bọn họ không đưa! Thì ngươi cứ một ngọn lửa đốt cháy thái y viện đi! Bổn cung chịu cho ngươi!”

Ôi trời Đức phi của ta…

Vân Quán Ninh bất đắc dĩ liếc mắt: “Mẫu phi, người vẫn nên nhắm mắt thư giãn đi, cố gắng đừng nói chuyện là tốt nhất.”

“Lý ma ma, ngươi chăm sóc cho mẫu phi thật tốt, nhất định không được để bà ra khỏi cánh cửa này.”

Nếu như Đức Phi ra khỏi Vĩnh Thọ Cung làm chuyện gì, vậy thì quả thực chuyện có lý cũng sẽ trở nên vô lý.

“Vâng, vương phi.”

Bây giờ Lý ma ma với Vân Quán Ninh là nói gì nghe nấy.

Không chỉ là nhu nhược nghe nàng mắng, bà ta cũng có thể nhìn ra được Vân Quán Ninh là lo nghĩ cho Đức Phi. Cho nên luôn luôn canh giữ ở bên giường, không chịu đi đâu cả.

Nhìn thấy vậy, Đức Phi chỉ cảm thấy tức giận: “Bổn cung ngột ngạt khó thở, muốn ra ngoài tản bộ.”

“Nương nương, vừa nãy vương phi đặc biệt dặn dò, người không thể ra ngoài.”

“Bổn cung khó chịu.”

“Nương nương, nô tỳ đi mở cửa sổ cho người hóng gió.”

Lý ma ma mở cửa sổ, luồng không khí tươi mát ở bên ngoài tràn vào: “Nương nương, bây giờ người đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

Nhìn hoa mai ở ngoài cửa sổ, Đức Phi lại càng muốn ra ngoài đi dạo hơn.

“Không được nương nương! Người không thể đi đâu cả!”

“Bổn cung chỉ đi dạo ở trong Vĩnh Thọ Cung mà thôi.”

“Không thể! Vương phi nói rồi! Người không thể ra khỏi cánh cửa này!”

“Ngươi, cái lão già này, bây giờ ngươi lại dám nghe theo lời của con tiện nhân đó! Lời nói của bổn cung không còn tác dụng nữa sao?”

“Nương nương, hiện tại người đang ở trong tình hình đặc biệt, nô tỳ muốn chăm sóc người thật tốt.”

Lý ma ma đáp lại đâu ra đấy.

Đức Phi kéo chăn bông qua đầu, quay lưng lại với Lý ma ma: “... Được, bổn cung đi ngủ là được chứ gì!”

“Vâng thưa nương nương.”

Lúc này Lý ma ma mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười đứng canh ở ngoài cửa.

Vân Quán Ninh rất nhanh đã đến thái y viện.

Ngoại trừ Đức Phi ra, trong cung không có quý nhân nào phát bệnh nữa cả. Cơ thể của Mặc Tông Nhiên là do Minh Vương phi tự mình điều trị, cho nên mọi người ở trong thái y viện đều rất nhàn rỗi.

Vào lúc này, bọn họ đang tụm năm tụm ba ngồi ở trước hiên phơi nắng.

Chỉ có hai thái y khá nhỏ tuổi đang sắp xếp lại tủ thuốc.

Trong khoảng thời gian Vân Quán Ninh điều trị cho cơ thể của Mặc Tông Nhiên, hàng ngày cũng thường xuyên ra vào thái y viện.

Cho nên các thái y đều nhận ra nàng là Minh Vương phi.

Thấy nàng tới đây, hết người này đến người khác đứng dậy thỉnh an.

“Không cần đa lễ. Lần này bổn vương phi đến đây là muốn lấy vài vị thuốc.”

Vân Quán Ninh gật đầu, cố tình vòng qua bên cạnh mấy vị thái y, trực tiếp cố ý đưa phương thuốc cho Lưu thái y: “Đi lấy và mang ra đây cho bổn vương phi!”

Trong lòng Lưu thái y nghi ngờ.

Cầm lấy phương thuốc nhìn một cái, ngay lập tức khó xử nói: “Minh Vương phi, cái này…”

“Thế nào? Bổn vương phi không thể làm phiền Lưu thái y đi lấy sao? Hay là còn phải để bổn vương phi tự mình đi bốc thuốc?”

Vân Quán Ninh nhìn ông ta bằng ánh mắt thâm trầm.

“Không phải, vi thần không dám.”

“Nếu đã không phải, còn không mau đi?”

“Minh Vương Phi không biết ấy chứ, mấy ngày gần đây mấy vị thuốc này ở thái y viện đều bị thiếu. Không phải vi thần không muốn lấy cho người mà là bây giờ không thể lấy mấy loại dược liệu này ra!”

Mặt Lưu thái y vô cùng buồn bã, không giống như đang nói dối.

Lý do thoái thác này, thật đúng là giống y như đúc với lời mà Lý ma ma nói!

Vừa rồi Lý ma ma nói, tận mắt nhìn thấy ở trong tủ thuốc, vẫn còn mấy vị thuốc này!”

Vân Quán Ninh lạnh lùng nở nụ cười.

Nàng vốn không muốn thô bạo, nhưng trước mắt có vẻ như, hôm nay không động tay động chân ở thái y viện… là không thể lấy được mấy vị thuốc này!