Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 109: Minh Vương phi thật uy phong



“Thiếu ư?”

Vân Quán Ninh không thèm phí lời với hắn, không phản đối mà tiến vào bên trong thái y viện.

Nàng đã đến thái y viện lấy thuốc mấy lần rồi, đương nhiên biết ngăn kéo nào đựng mấy vị thuốc kia, đầu tiên nàng kéo cái ngăn cất vị “Liên kiều” ra trước, nhìn thấy bên trong đựng đầy liên kiều bèn cười khẩy nhìn Lưu thái y.

Lúc nàng nổi giận đùng đùng đi vào, đám người Lưu thái y có liên can cũng vội vàng đi theo.

Thấy nàng kéo ngăn tủ ra, trong lòng bọn họ thầm nhủ lần này không ổn rồi.

Vừa nãy Lý ma ma tới, bọn họ sao lại không nghĩ ra cách đem giấu số thuốc này đi cơ chứ!

Như thế lại tốt quá, giờ thì bị Minh Vương phi bắt tại trận!

“Thế này mà bảo là thiếu?”

Vân Quán Ninh bốc lên một nắm liên kiều, trực tiếp đập thẳng vào mặt Lưu thái y.

“Là Lưu thái y già rồi, mắt mờ chẳng nhìn rõ, hay là đám các ngươi đều mù hết rồi? Xem ra bổn vương phi phải trị bệnh mù cho các ngươi rồi đúng không?”

Nàng tức giận hét lên một tiếng doạ đám người kia sợ đến phát run.

Lưu thái y bị mắng đến tê rần cả mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, mãi chẳng biết nên giải thích như thế nào!

Chứng cớ rành rành trước mặt, giải thích sẽ chỉ như đang nguỵ biện mà thôi.

“Minh Vương phi, ta, ta…”

Vân Quán Ninh lại kéo một ngăn tủ khác ra, bên trong toàn là thuốc: “Đây lại là cái gì?”

“Nếu thái y viện này thật sự thùng rỗng kêu to, vậy thì châm một mồi lửa đốt sạch cho rồi!”

Nàng tức giận quở trách: “Mẫu phi sinh bệnh, các ngươi lại dùng thuốc gì đó để lừa gạt! Nếu Mẫu phi có mệnh hệ gì, các ngươi chịu trách nhiệm nổi không?”

Ngày thường, mọi người chỉ thấy Vân Quán Ninh cười hi ha vui vẻ với bọn họ, đều là bộ dạng hay nói hay cười.

Vậy mà không ngờ lúc nàng nổi giận lại có thể đáng sợ như thế…

Lưu thái y đứng đầu bèn cúi đầu nói: “Minh Vương phi, chúng vi thần…”

“Ngươi còn muốn nguỵ biện sao? Một tủ chất đầy thuốc này chẳng lẽ là rễ cỏ chắc?”

Vân Quán Ninh quắc mắt nhìn một cái, Lưu thái y sợ đến mức không dám hé răng nói thêm lời nào.

“Hay cho thái y viện của các ngươi, Phụ hoàng giao cho các ngươi trọng trách trị bệnh cứu người chứ không phải để các ngươi hại người! Nếu một đám người có chức quyền không làm được việc thì chẳng khác nào đi cầu mà không rặn nổi phân ra ngoài! Chi bằng đem cả đám đi chém đầu, đỡ lãng phí lương thực và không khí!”

Nàng liến thoắng răn dạy một hồi khiến mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Xem ra Vân Quán Ninh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện ngày hôm nay đâu.

Khoé mắt Lưu thái y bèn liếc về một chỗ cách đó không xa, sau đó ông ta bèn vội vàng nháy mắt ra hiệu với tên tiểu thái y bên cạnh.

Hiểu được ý tức trong cái nháy mắt ra hiệu kia, tên tiểu thái y bèn lẻn chuồn đi mất.

Đương nhiên Vân Quán Ninh không hề bỏ qua một màn này.

Nàng làm như không nhìn thấy gì hết, tiếp tục giáo huấn: “Nếu như mắt các ngươi đều mù hết rồi, không cần đến nó nữa, vậy thì đợi sau khi ta trở về bẩm báo Phụ hoàng, rồi sẽ móc mắt tất cả các ngươi ra là được chứ gì!”

Lưu thái y nghe vậy thì rùng mình, những người khác cũng đều căng thẳng mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Có vài tên nhát gan còn cẩn thận bưng kín hai mắt mình.

Vị Minh Vương phi dám làm dám chịu này, lại còn được Hoàng thượng cực kỳ coi trọng…

Vân Quán Ninh nói đến rạc cả cổ khô cả họng mới coi như không còn hờn giận mà nhìn Lưu thái y: “Còn ở đấy đần người ra làm gì? Hay còn đợi ta đích thân đi bốc thuốc?”

Lúc này Lưu thái y mới định thần lại, bèn cuống cuồng đi bốc mấy vị thuốc.

“Chuyện hôm nay, tốt nhất các ngươi nên ghi nhớ cho kỹ!”

Nàng cầm lấy thuốc, sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu còn có lần sau, bổn vương phi mà biết các ngươi gây ra chuyện gì với Vĩnh Thọ Cung thì ta sẽ vặt cái đầu chó của các ngươi xuống!”

Nàng dám nói như thế thì chắc chắn dám dàm!

Chỉ cần có không gian toàn năng trong tay thì nàng chẳng sợ gì hết!

Nói xong, Vân Quán Ninh cầm lấy thuốc chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, ở cửa có tiếng nói vang lên: “Minh Vương phi thật là uy vũ!”

Vân Quán Ninh quay đầu lại nhìn, hoá ra người đến tới từ Khôn Ninh Cung, Triệu ma ma hay theo hầu Triệu Hoàng hậu.

Bà ta cười nhạt bước vào trong: “Minh Vương Phi, nương nương nhà ta có lời thỉnh Minh Vương phi tới Khôn Ninh Cung một chuyến, nương nương có chuyện cần nói.”

Nhìn điệu bộ của người này, rõ ràng là không có ý tốt lành gì.

“Xem ra ta không thể không đi?”

Vân Quán Ninh nhướng mày đáp.

“Nương nương đã phân phó, tốt nhất Minh Vương phi chớ nên từ chối.”

Trương ma ma đứng một bên cửa, chìa tay ra dấu mời: “Minh Vương phi, mời!”

Vân Quán Ninh thoáng nhìn sang… chỉ thấy đám người Lưu thái y thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng việc Trương ma ma đột nhiên tới đây thế này là do ban nãy tiểu thái y kia đã chạy đi bẩm báo với Khôn Ninh Cung.

Cái nàng chờ đợi chính là vào lúc này!

Thế là trước con mắt sung sướng hả hê của đám Lưu thái y, Vân Quán Ninh bèn chắp tay sau lưng đi tới Khôn Ninh Cung.

Triệu hoàng hậu ngồi ngay ngắn trong điện, thấy nàng đi tới bèn thay đổi thành bộ dạng “hiền lành” ngày thường, khẽ quát một tiếng: “Vân Quán Ninh ngươi thật to gan, đã biết tội của mình chưa?”

“Mẫu hậu.”

Vân Quán Ninh cúi người chào: “Nhi tức không biết mình sai chỗ nào.”

“Quỳ xuống!”

Triệu hoàng hậu dùng lực đập xuống mặt bàn thật mạnh, sau đó lạnh giọng quát: “Ngươi còn dám nguỵ biện?”

“Ngươi thân là Vương phi của Hoàng thất, vậy mà lại đến thái y việc gây rối, còn tuyên bố muốn đốt sạch thái ý viện, móc mắt những thái y ra, có chuyện như vậy không?”

Quả thật có chuyện này.

Cho nên Vân Quán Ninh bèn gật đầu, không hề phủ nhận.

“Vậy ngươi biết sai chưa?”

Triệu Hoàng hậu tức giận nhìn nàng: “Chúng thái y đều là mệnh thần trong triều, chính là do đích thân Hoàng thượng bổ nhiệm.”

“Ngươi làm vậy chẳng khác nào đang khiêu khích uy long của Hoàng thượng, không để chút mặt mũi nào cho ngài ấy?”

Nghe đến đây…

Vân Quán Ninh lập tức quỳ gối xuống, nét mặt căng thẳng: “Mẫu hậu, nhi tức vô cùng lo sợ!”

“Đám thái y này bốc thuốc bậy bạ cho Mẫu phi, khiến bệnh tình của người ngày càng trầm trọng, nhi tức chỉ tuỳ việc mà xét, không hề có ý muốn khiêu chiến Phụ hoàng!”

“Đều là nói bừa!”

Triệu Hoàng hậu nổi giận bật cười: “Có kẻ nào trong cung mà không biết người đưỡ Hoàng thượng sủng ái nhất chính là Đức phi.”

“Đức phi đổ bệnh là chuyện lớn trong cung, thái y nào không có mắt mà lại dám bốc thuốc bừa bãi cho Đức phi?”

“Theo bổn cung thấy thì rõ ràng là ngươi cố ý gây chuyện.”

Quan uy kinh khủng quá!

Vân Quán Ninh cảm thấy nực cười, thế nhưng nét mặt vẫn không thay đổi: “Mẫu hậu cũng biết Đức phi là người được Phụ hoàng sủng ái nhất ư?”

Nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của nàng, Triệu Hoàng hậu bèn nhíu mày hỏi: “Ý ngươi là gì? Có phải ngươi có ý muốn nói bổn cung xúi giục người của thái y viện làm như vậy?”

“Nhi tức đâu dám.”

Vân Quán Ninh không hề bị phân tâm.

Nàng biết, sở dĩ Triệu Hoàng hậu bày ra dáng vẻ nộ khí dám gõ nhịp cùng nàng thế kia, còn nói chỗ thuốc đó không có vấn đề gì…

Là bởi vì chỗ thuốc đó không có vấn đề gì thật.

Thậm chí để một đại phu đến xem xét hiệu quả của số thuốc mà Lưu thái ý đã đưa cho Đức phi, phải nói là “tận tâm tận lực” mới phải.

Chẳng qua là vì Lục thái y đã thừa cơ luồn cúi.

Cũng chỉ có Vân Quán Ninh cẩn thận nên mới phát hiện ra có hai vị thuốc kị nhau nên mới khiến bệnh tình ngày càng trở nặng… Vị Lưu thái y này quả là không đơn giản!

Nói cách khác, chính là Triệu Hoàng hậu đứng sau ông ta không đơn giản.

“Nếu đã như vậy tức là ngươi đang thừa nhận việc hôm nay ngươi cố ý đến thái y viện gây náo loạn, ăn nói hồ đồ đúng không?”

Triệu Hoàng hậu âm trầm nhìn nàng.

Vân Quán Ninh lại chỉ thấy buồn cười.

Nàng thừa nhận hôm nay đến thái y viện náo loạn lúc nào vậy?

Có điều chưa để nàng nói thêm gì, Triệu Hoàng hậu đã tức giận hô quát: “Người đâu! Lôi kẻ gian ngoan này xuống, đánh hai mươi roi thật mạnh cho ta!”

Đây là muốn vu oan giá hoạ hay sao?