Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 110: Làm chỗ dựa cho thê tử của ngươi



Cùng lúc đó, tin tức Vân Quán Ninh bị Trương ma ma dẫn đến Khôn Ninh Cung đã truyền đến ngự thư phòng và Vĩnh Thọ Cung.

Bên trong ngự thư phòng, Mặc Tông Nhiên đang nghị sự cùng Mặc Diệp.

Thấy sắc mặt hắn không đổi, Mặc Tông Nhiên tạm gác lại việc đang dở: “Diệp Nhi, vị Vương phi này của con…Ha ha, trẫm thấy khá là thú vị đó.”

Bút lông trong tay Mặc Diệp hơi ngừng lại một chút, nhưng hắn không trả lời.

“Con nói xem ai cho nó cái gan dám tới thái y viện gây loạn?”

“Nhi tử không rõ.”

Lúc này Mặc Diệp mới ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc đáp: “Nàng ta không hề thú vị, chỉ là đồ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển mà thôi.”

Nếu không sao cứ luôn gây phiền phức cho hắn?

“Lời này của con đúng là gãi đúng chỗ ngứa.”

Mặc Tông Nhiên bật cười sảng khoái.

Bọn họ chỉ biết Vân Quán Ninh tới thái y viện làm ầm ĩ mà không biết nàng này là đi “ra mặt” cho Đức phi.

“Có điều…”

Mặc Tông Nhiên lại nói: “Rơi vào tay Hoàng hậu, để xem hôm nay nó có thể may mắn thoát khỏi tay bà ấy hay không!”

Trở thành phu thê với Triệu Hoàng hậu hơn hai mươi năm nay, Mặc Tông Nhiên hiểu rõ tính cách của nữ nhân này.

Ngoài mặt bà ta tỏ vẻ khoan dung độ lượng nhưng thực chất lại vô cùng ác độc.

Mấy ngày nay, Triệu Hoàng hậu cứ không ngừng nói với ông rằng Vân Quán Ninh không biết phép tắc, không xứng là nhi tức trong hoàng thất, vân vân.

Hôm nay rơi vào tay Triệu Hoàng hậu, e là Vân Quán Ninh như dê vào miệng cọp.

Con “hổ” này, vốn đã rình rập thèm khát con “dê non” Vân Quán Ninh từ lâu rồi!

“Không liên quan đến nhi tử!”

Sắc mặt Mặc Diệp không có lấy nửa phần lo lắng: “Là nàng ta tự mình chọc đến Mẫu hậu, thì phải tự mình gánh vác trách nhiệm, nhi tử là nam nhân, không thể lúc nào cũng dung túng cho nàng ta được.”

Câu trả lời này sao mà nghe vô tâm thế chứ?

Mặc Tông Nhiên nhướng mày.

Chính vào lúc này, Tô Bỉnh Thiện khom lưng đi vào nói Hoàng hậu hạ lệnh lấy roi đánh phạt Minh Vương phi.

“Hả?”

Mặc Tông Nhiên càng nhướng mày cao hơn: “Diệp Nhi, còn không mau qua làm chỗ dựa cho thê tử của con?”

Tại Vĩnh Thọ Cung, Lý ma ma đang ngồi dựa vào đại môn ngủ gật.

Tế Vũ báo tin cho bà ta, Lý ma ma lập tức sợ đến mức tỉnh cả ngủ, hoảng hốt lo sợ chạy biến vào trong điện: “Nương nương, nương nương, có chuyện lớn không hay xảy ra rồi!”

“Xảy ra chuyện gì? Bổn cung sắp chết rồi sao?”

Đức phi bị Lý ma ma đánh thức, đầu đau như muốn nứt ra, bà ta cau mày nhìn Lý ma ma.

“Nương nương, Minh Vương phi bị Hoàng hậu nương nương hô gọi tới Khôn Ninh Cung, nói là vì nàng ta gây náo loạn ở thái y viện, bây giờ phải chịu đánh hai mươi roi!”

“Cái gì?”

Đức phi bị dọa cho ngồi dậy: “Vân Quán Ninh này, còn nói bổn cung gây chuyện khắp nơi không cho ta ra khỏi cửa, vậy mà thoắt một cái đã bị Hoàng hậu xiên rồi ư?”

“Đồ gây chuyện này, còn muốn ta phải đi cứu nó?”

Nhớ lại vừa rồi Vân Quán Ninh giáo huấn mình như giáo huấn “nhi tử”, Đức phi lại có chút thở không thông.

“Còn không mau giúp bổn cung thay y phục?”

Nói cho cùng thì Vân Quán Ninh vẫn là nhi tức chính kinh của bà ta.

Hôm nay cũng là vì bà ta mà tới thái y viện làm ầm lên.

Nếu thật sự Hoàng hậu phạt đánh nàng hai mươi roi thì có khác nào vả vào mặt Đức phi?

Đức phi nổi giận, răng lợi lại càng đau dữ dội hơn.

Lý ma ma luống cuống thay y phục cho Đức phi, vừa mới chỉnh lại cho phẳng phiu gọn gàng thì đột nhiên Đức phi lại nói: “Bỏ đi, ta không muốn đi nữa.”

“Nương nương, Vương phi rơi vào tay Hoàng hậu rồi đó!”

Lý ma ma sợ hãi nhìn bà ta: "Ngộ nhỡ bị đánh chết thật... nương nương làm sao ăn nói với Vương gia?"

"Hơn nữa, hoàng hậu nương nương bây giờ rõ ràng là đang muốn mượn Vương phi để ra oai với nương nương người đó!"

Lưu thái y dám kê nhầm đơn thuốc cho Đức Phi, chắc chắn là có người bày mưu.

Vân Quán Ninh đi đòi lại công bằng cho Đức Phi, ngược lại còn bị rơi vào tay của Triệu hoàng hậu...

Nếu như Đức Phi không cứu.

Một là, mang tiếng bất nhân bất nghĩa, không biết cảm tạ ân nghĩa.

Hai là, thật sự bị Triệu hoàng hậu mượn Vân Quán Ninh để dằn mặt!

Thấy Lý ma ma lo sợ, Đức Phi cười lạnh: "Sốt ruột gì chứ? Nha đầu thối đó miệng lưỡi sắc bén, thông minh lanh lợi không ai bằng, bổn cung không tin hôm nay Triệu hoàng hậu có thể đánh chết nàng ta."

Quan trọng nhất là đằng sau Vân Quán Ninh còn có Mặc Tông Nhiên chống lưng.

Triệu hoàng hậu chắc chắn không dám đánh thật.

"Hơn nữa, bổn cung ngã bệnh cũng nhờ nha đầu thối đó ban cho! Hôm nay cho nàng ta chịu một trận, cũng có thể ghi nhớ kỹ hơn."

Đức Phi cảm thấy hả hê khoanh hai tay lại: "Trước mặt mẹ chồng là bổn cung đây, nàng ta không biết lớn nhỏ, kiêu căng ngạo mạn. Bây giờ để hoàng hậu dạy dỗ nàng ta đàng hoàng, nàng ta mới biết thế nào là lợi hại!"

Xem nàng về sau còn dám hung hăng càn quấy trước mặt bà ta không!

Đức Phi mỉm cười, Lý ma ma lại bày ra vẻ mặt than khóc: "Nương nương, như vậy không hay lắm!"

"Nếu như Vương phi biết được, chắc chắn sẽ nói nương nương người quên ơn phụ nghĩa..."

Những lời sau cùng, Lý ma ma nói rất nhỏ.

Đức Phi lườm bà ta một cái, rơi vào tình trạng mâu thuẫn, phút chốc không biết rốt cuộc có nên đến Khôn Ninh Cung cứu Vân Quán Ninh không.

Đúng như bà ta dự đoán, lúc này Vân Quán Ninh đã bị người trói chéo hai tay rồi... không phải, là bị trói trên ghế, hai ma ma cao to vạm vỡ cầm thước đứng bên cạnh, đợi Triệu hoàng hậu xử lý.

Nhưng vẻ mặt Vân Quán Ninh không hề hoảng hốt chút nào, lại càng không cầu xin tha thứ.

Triệu hoàng hậu thấy dáng vẻ ung dung bình tĩnh của nàng, bà ta vô cùng thích thú bước đến gần: "Vân Quán Ninh, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Lẽ nào ngươi còn đang nghĩ, khi nào thì hoàng thượng và lão thất, hay là Đức Phi đến cứu ngươi sao?"

"Không phải đâu mẫu hậu."

Vân Quán Ninh ngẩng đầu lên, hai tay chống cằm, không giống như người sắp bị đánh, trái lại còn giống như đang nằm trên ghế lười biếng phơi nắng.

"Nhi tức chỉ đang nghĩ..."

Bỗng nhiên nàng bật cười khanh khách: "Không biết lát nữa lúc bị đánh, hét lớn lên mới không đau như thế, hay là giữ sức đợi lát nữa cáo trạng với phụ hoàng."

"Triệu hoàng hậu: "..."

Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, bà ta cau mày thật chặt: "Ngươi phạm phải tội lớn, bổn cung là chủ của hậu cung, lại còn là mẹ chồng của ngươi, dạy dỗ trách phạt ngươi cũng phải."

Tiện nhân này, lại còn dám quang minh chính đại nói muốn cáo trạng với hoàng thượng sao?

Lẽ nào lại như vậy được!

"Nếu đã như vậy, bổn cung lại muốn xem thử, lát nữa ngươi còn có sức để cáo trạng không!"

Bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, căn dặn ma ma: "Đánh!"

Ma ma vội vàng giơ thước lên, bỗng nhiên Triệu hoàng hậu ngăn lại: "Chờ đã!"

"Vân Quán Ninh, bổn cung cho ngươi một cơ hội để không bị đánh."

Cơ hội không bị đánh?

Vân Quán Ninh tỏ ra rất hứng thú: "Mẫu hậu nói nghe thử?"

"Con người ngươi rất thú vị. Bổn cung trước nay đều thích người thú vị và ngoan ngoãn, nếu sau này ngươi thường xuyên đến Khôn Ninh Cung trò chuyện với bổn cung, hôm nay bổn cung sẽ tha cho ngươi một lần."

Vân Quán Ninh cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Triệu hoàng hậu cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ nàng trả lời.

Mọi người đều là người trưởng thành, Triệu hoàng hậu có ý gì, Vân Quán Ninh rất nhanh đã đoán ra được.

Nàng ngẩng đầu lên mỉm cười thật tươi: "Mẫu hậu muốn thọc gậy bánh xe sao?"

"Thọc gậy bánh xe?"

"Chính là... để ta thân cận với người, phản bội mẫu phi? Như vậy không hay lắm! Thật ra mẫu phi đối xử với ta rất tốt!"

Không ngờ, Vân Quán Ninh lại thẳng thắn như vậy. Triệu hoàng hậu nghiêm nét mặt, có vẻ thẹn quá hóa giận: "Ngươi dám tùy tiện suy đoán ý của bổn cung, bôi nhọ bổn cung sao? Đánh cho ta!"

Bà ta không cho nàng cơ hội này nữa!

Ma ma hung hăng giơ thước lên.

Thấy thước sắp đánh xuống, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng: "Dừng tay!"