Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 111: Mẫu thân, con rất nhớ người!



Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Vân Quán Ninh lập tức quay đầu lại.

Sau khi nhìn thấy người đi tới, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Diệp, cuối cùng cũng đợi được ngươi tới!

Vân Quán Ninh cúi đầu xuống và bắt đầu dâng trào cảm xúc, ngay khi Mặc Diệp đi vào với khuôn mặt không cảm xúc, nàng đã “rơm rớm” nước mắt khóc: “hu hu hu vương gia, cuối cùng chàng cũng đến rồi!”

“Vừa rồi mẫu hậu nói muốn đánh chết thiếp, để chàng không có vợ hu hu hu!”

Triệu hoàng hậu: “...”

Nói dối cũng phải chớp mắt chứ?

Bà ta nói những lời như vậy lúc nào?

Không phải tiểu tiện nhân này vừa rồi lời lẽ hùng hồn, thái độ cứng rắn muốn đối đầu với bà ta sao?

Nhưng vừa chớp mắt đã khóc như thể chịu phải ủy khuất lớn: “Hu hu hu vương gia...”

Mặc Diệp cũng không ngờ rằng nàng có thể khóc lóc dữ dội như vậy. Không thể không nghĩ rằng nàng ở trong tay Triệu hoàng hậu đã phải chịu khổ và ủy khuất thế nào?

Nhũ mẫu đang cầm tấm bảng trên tay lập tức đặt lại.

Triệu hoàng hậu hung dữ liếc nhìn nhũ mẫu: “Cái thứ ăn cây táo rào cây sung!”

Nhũ mẫu cúi thấp đầu, cẩn thận lui xuống.

Mặc Diệp kéo Vân Quán Ninh đứng lên.

Nàng gục đầu vào lòng hắn, khóc giống như một đứa trẻ không tìm thấy kẹo để ăn, thậm chí cả cơ thể đều run nhẹ.

Bộ dạng đáng thương e rằng đã bị Triệu hoàng hậu dọa sợ rồi?

“Mẫu hậu, cho dù hôm nay Ninh nhi có làm sai hay không, chúng ta hãy nói chuyện này trước mặt phụ hoàng đi.”

Vừa rồi Mặc Diệp nhìn thấy tấm bảng vừa to vừa dày trên tay của nhũ mẫu, liền biết nếu như đánh xuống mông thì sẽ tơi tả đến mức nào!

Ngay sau đó hắn cũng xa xẩm mặt mày.

Không cần biết bà ta có ghét Vân Quán Ninh hay không, nhưng trên danh nghĩa thì nàng là vương phi của hắn.

Triệu hoàng hậu như vậy là đang đánh vào mặt hắn!

Mặc Diệp hừ lạnh, xoay người đưa Vân Quán Ninh đi.

Bọn họ nói đi là đi, trong mắt không hề có hoàng hậu này...Triệu hoàng hậu rất tức giận: “Đứng lại!”

“Bổn cung thân là hoàng hậu, dạy dỗ con dâu phạm lỗi thì có gì sai? Lão Thất, ngươi tự ý xông vào Khôn Ninh cung, bổn cung sẽ trừng phạt cả ngươi!”

“Mẫu hậu có thể thử.”

Ánh mắt Diệp Mặc sắc bén nhìn bà ta.

“Ngươi...”

Triệu hoàng hậu vô cùng tức giận, lúc này Vân Quán Ninh dựa vào lòng Mặc Diệp nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Lưu thái y đã thừa nhận, nói rằng đã bốc sai thuốc cho Mẫu phi, là chỉ thị của mẫu hậu.”

Bốc sai thuốc?

Hành vi này rất xấu xa!

Thuốc không phải đồ khác, một khi đã uống nhầm có thể nguy hiểm đến tính mạng!

Thì ra nguyên nhân Vân Quán Ninh đi đại náo Thái y viện là vì Lưu thái y đã kê sai đơn thuốc cho Đức phi?

Ánh mắt Diệp Mặc phức tạp nhìn bà ta.

Triệu hoàng hậu không hoảng mà nhìn nàng: “ Vợ Lão Thất, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa! Bổn cung chỉ thị Lưu thái y kê sai đơn thuốc cho Đức phi lúc nào?”

“Mẫu hậu có thể đối chất với Lưu thái y.”

Vân Quán Ninh trốn sau lưng Mặc Diệp, giọng nói nhỏ xuống.

Trông giống như bị Triệu hoàng hậu dọa cho sợ hãi.

Nhìn thấy bộ dạng của nàng, Triệu hoàng hậu tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Giả bộ ngây thơ cái gì?

Không phải vừa rồi đuôi muốn vểnh lên trời luôn rồi sao?

“Mẫu hậu, rốt cuộc chân tướng sự việc là thế nào, hãy phản bác trước mặt phụ hoàng đi.”

Mặc Diệp không quay đầu lại, đưa Vân Quán Ninh đi.

Triệu hoàng hậu tức giận đến hai thái dương nhói đau, không nhịn được phải đưa tay đỡ trán, tức giận đến xanh mặt: “Vân Quán Ninh, Mặc Diệp! Thật chẳng ra làm sao!”

“Trong mắt còn có bổn cung không?”

Bà ta bị chọc tức đến phát hỏa.

Trương ma ma vội vàng tiến lên khuyên giải: “Nương nương phải chú ý cơ thể của mình! Không nên tức giận tránh làm cho bệnh đau đầu tái phát.”

Bệnh đau đầu của Triệu hoàng hậu là bệnh mãn tính.

Trương ma ma vừa mở miệng, giống như đã có linh cảm trước đó.

Vừa dứt lời, Triệu hoàng hậu đau đến kêu lên một tiếng, cả cơ thể đổ về phía sau...

Chẳng mấy chốc tin tức “Hoàng hậu nương nương đổ bệnh vì bị Minh vương phi chọc giận” đã truyền đến sáu cung. Đức phi vui mừng khôn xiết khi nghe được tin tức này, ánh mắt nhìn Vân Quán Ninh có thêm vài phần “ưa thích”.

Bà ta biết rằng, nàng sẽ không để bà ta thất vọng.

Khả năng làm tức chết người khác không cần đền mạng của nha đầu thối này, quả nhiên lợi hại!

Cho dù Triệu hoàng hậu bị Vân Quán Ninh chọc giận đến đổ bệnh, nhưng Mặc Tông Nhiên cũng không có biểu hiện gì.

Chỉ là khiển trách Vân Quán Ninh vài phần mà không gây đau đớn, sau đó giáng chức Lưu thái y vốn là thái y của thái y viện...thành một thái y bình thường, từ đó có thể thấy thái độ của Mặc Tông Nhiên đối với vấn để này thế nào.

Rõ ràng là bảo vệ Đức phi, bảo vệ Vân Quán Ninh!

Bây giờ ánh mắt của cả Kinh thành nhìn Vân Quán Ninh lại thay đổi.

Nàng bón thuốc cho Đức phi, sau đó đến Cố gia thăm Viên Bảo.

Bởi vì Đức phi sinh bệnh, nàng phải hầu hạ bà, vì thế Vân Quán Ninh đã tròn ba ngày chưa được gặp Viên Bảo.

Một ngày không gặp giống như xa cách ba mùa thu.

Nhưng đối với con trai bảo bối, Vân Quán Ninh lại cảm thấy giống như xa cách sáu mùa thu.

Viên Bảo đã ở Cố gia được năm ngày, mắt thường cũng có thể thấy tốc độ tròn lên của đứa nhỏ. Lúc trước giống như một tiểu thịt viên, còn bây giờ đã là một bánh bao thịt viên lớn.

Nhưng vì ngũ quan xinh đẹp của Viên Bảo, tuy tròn nhưng không ngắn.

Vì vậy cho dù ăn thành mập nhưng cũng không ảnh hưởng đến ngoại hình, ngược lại nhìn càng đáng yêu.

Vừa nghe được âm thanh của Vân Quán Ninh, nó lao đến như một con...ngỗng đầu béo: “Mẫu thân!”

“Bảo bối!”

Vân Quán Ninh ngồi xổm dưới đất dang rộng hai tay, cười tươi nhìn “ngỗng đầu béo” đang lao đến. Vừa đón được nó, cả hai mẫu tử đã ôm nhau ngã xuống đất.

“Nhi tử ngoan của mẫu thân, con ở nhà thái lão gia ăn bao nhiêu đồ ăn ngon lại có thể béo thành thế này!”

Vân Quán Ninh đứng dậy, khó khăn dùng sức ôm Viên Bảo lên.

“Không ăn nhiều lắm.”

Viên Bảo vươn móng vuốt mập mạp véo vào mặt Vân Quán Ninh, rồi lại gần hôn lên mặt nàng.

Hôn hết mặt bên phải lại hôn sang mặt bên trái, hôn hết mặt bên trái lại hôn lên trán, hôn lên trán xong lại hôn xuống cằm, hôn dưới cằm xong lại hôn lên mũi.

Viên Bảo ôm mặt Vân Quán Ninh, nũng nịu nói: “Mẫu thân, con rất nhớ người!”

Đây là lần đầu tiên mẫu tử hai người bọn họ ly biệt, ròng rã năm ngày.

Viên Bảo biến nỗi nhớ của mình thành thèm ăn...giọng líu giọng lo khiến cho trái tim của người làm mẫu thân già như Vân Quán Ninh muốn tan chảy.

Nàng ôm chặt Viên Bảo, ân cần hỏi: “Mẫu thân cũng rất nhớ con. Ở nhà thái lão gia chơi có vui không? Có nghịch ngợm không? Có muốn quay về Vương phủ không?”

“Rất nghe lời.”

Cố Bá Trọng cười đến gần: “Hiện tại đã lan truyền khắp Kinh thành.”

“Nói rằng hai ngày trước hoàng hậu đổ bệnh vì bị con chọc tức.”

Vốn cho rằng ngoại tổ phụ sẽ trách mắng, Vân Quán Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng nghe dạy bảo.

Không ngờ giọng nói của Cố Bá Trọng thay đổi, cười nói: “Không hổ danh là tôn nữ của Cố Bá Trọng! Có phần quyết đoán!”

Vân Quán Ninh: “?”

Dường như ngoại tổ phụ đang muốn bộc lộ điều gì đó?

“Có lẽ bây giờ Triệu hoàng hậu cũng không dám coi thường coi nữa, nhưng mà đã đắc tội bà ta, sau này cũng coi như con đang đi trên lớp băng mỏng, nhất định phải cẩn thận từng bước đi trong cung.”

Tại sao lại nàng lại nghe ra trong lời nói của ngoại tổ phụ có ý đang cười trên nỗi đau của người khác?

Vân Quán Ninh nghi hoặc khi nhìn thấy ý cười của Cố Bá Trọng: “Ngoại tổ phụ, người đang cười sao?”

“Ta không cười.”

Cố Bá Trọng bộ dạng nghiêm túc thu lại nụ cười: “Đức phi vẫn luôn không thích con.”

“Sau sự việc này, thái độ của bà ta có lẽ đã hoàn toàn thay đổi, sẽ không gây khó dễ và chán ghét con như trước kia nữa rồi.”

Đây là một câu thật lòng.

Hai ngày nay nàng hầu hạ ở Vĩnh Thọ cung, thái độ của Đức Phi đối với nàng đã cải thiện.

Rất nhanh sau đó, Kinh thành lại xảy ra chuyện đại sự...