Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 124: Vân Quán Ninh ngang ngược bảo vệ phu quân!



Hai người bọn họ là huynh đệ, đã nhiều năm không gặp nhau.

Nếu như không phải là đang ở trong phủ Chu Vương, mà đang ở ngoài đường phố… Mặc Diệp nhìn thấy Mặc Vĩ, chắc chắn không thể nhận ra hắn ta.

Kỳ thực là vì hắn ta quá gầy!

Một khi một người trở nên quá gầy, thì sẽ dễ trở nên già hơn.

Cho nên bây giờ nhìn thấy Mặc Vĩ chẳng những quá gầy mà còn vừa già vừa đen. Trên mặt không hề có chút da thịt nào, hốc mắt trũng sâu, hai mắt đờ đẫn…

Hai tay của hắn ta như móng vuốt khô, thậm chí còn già hơn cả Trần Bá.

Nhìn thấy Mặc Diệp, ánh mắt chậm chạp của hắn ta cũng không hề rời đi.

Mặc Diệp cũng không dám tin nhìn hắn ta, phải mất một lúc lâu mới do dự mà hét lên một tiếng: “Tứ ca?”

“Ngươi là lão Thất sao?”

Giọng nói cả Mặc Vĩ khàn đặc và khô khốc, vừa mở miệng đã ho khan một lúc rồi mới miễn cưỡng dừng lại.

Hai mắt của Trần Bá đỏ hoe, không khỏi nghẹn ngào nói: “Vương gia, bên ngoài vẫn còn gió! Sao ngài lại ra đây?”

“Muốn làm lão nô tức giận đến chết rồi! Nếu như bệnh lại nặng hơn thì phải thế nào được đây?”

“Ta muốn ra ngoài đi dạo.”

Trần Bá đỡ Mặc Vĩ ngồi xuống bên cạnh, hắn ta lại ho nhẹ một tiếng: “Đã lâu rồi không đi ra ngoài, trong phòng rất bức bối, ra ngoài hóng gió ngược lại thoải mái hơn chút ít.”

Nghe vậy, Trần Bá quay đầu lại, lén lút lau nước mắt. Truyện Hot

Vân Quán Ninh vẫn còn đang chìm đắm trong những lời nói mà Mặc Vĩ vừa nói với Mặc Diệp.

May mà Mặc Diệp không phải họ Vương.

Nếu mà là họ Vương, vậy thì ban nãy Mặc Vĩ sẽ hỏi “Ngươi là lão Vương sao?”, nghe thật buồn cười và kì cục làm sao.

“Tứ ca, thái y nói như thế nào?”

Giọng nói của Mặc Diệp truyền vào tai nàng, lúc này Vân Quán Ninh mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía Mặc Vĩ.

Không thể nhìn thấy chút biểu cảm nào ở trong mắt Mặc Vĩ, hắn ta thấp giọng cười, tiếng cười quái đản, dường như không sử dụng chút lực nào: “Có cái gì hay mà nói chứ? Dù sao cũng chỉ là chịu đựng cho qua ngày đoạn tháng mà thôi!”

Mặc Diệp trầm mặc.

Hắn ta nhìn về phía Vân Quán Ninh.

“Chu Vương.”

Vân Quán Ninh đứng lên: “Không biết là ta có thể bắt mạch cho ngươi không?”

“Ngươi?”

Mặc Vĩ chưa từng nhìn thấy nàng, trong tiềm thức khẽ cau mày: “Ngươi là?”

“Vương Phi của bản vương.”

Mặc Diệp đáp lại trước.

Trần Bá ghé vào tai của Mặc Vĩ, thấp giọng lẩm bẩm mấy câu: “Vương gia, đây là Minh Vương phi. Bốn năm trước đã gả cho Minh Vương, là Vân đại tiểu thư của Phủ Ứng Quốc công.”

“Ồ.”

Lúc này Mặc Vĩ mới gật đầu: “Bản vương đã lâu chưa ra ngoài, xin thứ lỗi.”

Giọng điệu khách sáo lạnh nhạt.

“Không cần khách sáo.”

Vân Quán Ninh cũng không để trong lòng, vui vẻ cười cười: “Ta cũng coi như là biết một chút về y thuật! Vương gia nhà ta nói Chu Vương ngã bệnh đã lâu, cho nên thuận tiện đến xem cho Chu Vương.”

Hôm nay nàng đến phủ Chu Vương để “ghi công”, tất cả đều đổ hết lên đầu của Mặc Diệp.

Mặc Vĩ có chút bất ngờ liếc nhìn Mặc Diệp.

Sau đó nhíu mày, cười nhẹ: “Cũng không cần phải tốn công tốn sức như vậy.”

“Tình hình cơ thể ta như thế nào, trong lòng ta tự biết rõ. Đến cả thái y, các thần y đều bất lực, cũng không cần phải làm phiền đến Minh Vương phi.”

Hắn ta từ chối.

“Tứ ca!”

Mặc Diệp không đồng ý, cau mày nói: “Y thuật của Ninh nhi, đến cả phụ hoàng cũng phải tán thưởng.”

“Cứ để nàng ta xem qua cho huynh.”

“Lão Thất.”

Mặc Vĩ ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mặc Diệp: “Ta nói rồi, không cần phải xem.”

Vẻ mặt của hắn ta lạnh nhạt hơn.

“Những năm gần đây, ta đã quen bị bệnh tật giày vò rồi. Giờ đây, trong những ngày tháng còn lại, ta chỉ muốn bình thản trải qua, không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.”

Nói xong, khoé môi của hắn ta câu lên đầy chế giễu.

“Dù sao những năm này, ta cũng đã quen với sự yên lặng.”

Trong câu nói này, tựa như vẫn còn một hàm ý nào đó.

Mặc Diệp nhíu mày càng chặt hơn: “Tứ ca là đang trách bọn ta những năm gần đây không đến hỏi thăm huynh sao?”

“Làm sao mà ta lại dám có loại suy nghĩ này coe chứ? Suy cho cùng ta cũng là một con ma bệnh.”

Nụ cười trên khoé môi Mặc Vĩ lại càng sâu hơn, hàm ý mỉa mai càng lúc càng rõ hơn.

Ngay cả Vân Quán Ninh cũng không khỏi cau mày.

Cũng không thể trách Mặc Vĩ kỳ quái như vậy.

Hắn ta đã bị bệnh hơn hai mươi năm nay.

Nhưng trong hơn hai mươi năm này, người đến phủ Chu Vương thăm hắn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn ta không phải con trai duy nhất của Mặc Tông Nhiên, trên có huynh dưới có đệ, còn có hai người muội muội.

Nhưng mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng đến thăm hắn ta.

Vậy thì không được quan tâm với cô độc một mình có gì khác biệt?

Trong lòng hắn ta không tránh khỏi có oán giận!

Mặc Vĩ nói không sai, cho nên Mặc Diệp im lặng.

Trong lòng Vân Quán Ninh có chút khó chịu.

Những người huynh đệ còn lại… suy cho cùng nàng không biết mấy người Mặc Hồi Diên nghĩ cái gì, nhưng ở trong Minh Vương Phủ, nàng hiếm khi nghe Mặc Diệp nói ra sự thật.

Nàng là bởi vì không muốn làm liên lụy đến Mặc Diệp cho nên những năm gần đây cũng không đến thăm hắn ta.

Hắn sợ mất đi.

Sợ Mặc Vĩ cũng sẽ giống như Lục hoàng tử, bị người khác giết hại.

Nhưng Mặc Diệp không phải là người vô tình, Vân Quán Ninh hiểu rõ hơn ai hết.

Nàng không thể kìm được, bênh vực cho Mặc Diệp: “Lời này cả Chu Vương rất tệ.”

“Ngươi nói những lời này ở trước mặt của người khác thì thôi đi! Nhưng mà Mặc Diệp luôn luôn ở sau lưng quan tâm giúp đỡ ngươi. Ngươi có biết tình hình bây giờ của hắn cũng không khá hơn ngươi là bao hay không?”

Mặc Diệp vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng.

Cái người phụ nữ này, không phải hận hắn nhất sao?

Hiện tại là đang nói giúp cho hắn sao?

Nhìn nàng như một người phụ nữ của gia đình, mạnh mẽ bảo vệ cho Mặc Diệp…

Một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt của Mặc Vĩ: “Tính tình của Minh Vương phi đúng là rất thẳng thắn.”

“Chẳng qua bản vương cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, còn có thể giúp ai được cơ chứ? Hôm nay các ngươi đến đây là có mục đích gì, bản vương không muốn phải đoán mò, cũng không muốn quanh co với các ngươi.”

Hắn ta không hề khách sáo chút nào cả: “Còn tình hình của lão Thất như thế, cũng không phải do bản vương gây ra.”

Mặc dù hắn ta đã bị bệnh nhiều năm, nhưng cũng không hề ngu ngốc.

Hắn ta cũng biết tình hình bây giờ là như thế nào.

Đã rất nhiều năm rồi Mặc Diệp không hề đặt chân đến phủ Chu Vương, bây giờ đối đầu với Mặc Hồi Phong, đột nhiên tới thăm con ma bệnh như hắn ta…

Mặc Vĩ cười nhạt, lại bắt đầu ho khan.

Nghe những lời mà hắn ta nói, cả trong lẫn ngoài đều có ý chế giễu Mặc Diệp, Vân Quán Ninh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!

Mặc dù nàng và Mặc Diệp là “kẻ thù không đội trời chung”, nhưng cũng chỉ mình nàng mới được phép bắt nạt Mặc Diệp. Ngoài nàng ra, không ai được phép bắt nạt hắn!

Kể cả ngươi có là Chu Vương hay là Ngô Vương, ai cũng không thể động vào nam nhân của nàng!

“Chu Vương đúng là tự coi trọng mình!”

Vân Quán Ninh chế nhạo một tiếng, đứng lên: “Hôm nay Vương gia nhà ta có chút lòng tốt, lại bị coi là lòng lang dạ thú.”

“Chu Vương chỉ cho rằng, Vương gia nhà ta đến đây tìm ngươi để nhờ cậy sao? Cũng không nhìn lại tình hình hiện giờ của mình là như thế nào, lẽ nào tình hình của ngươi tốt hơn Vương gia nhà ta sao?”

“Hay là, ngươi cho rằng Vương gia nhà ta vừa ý Trần gia ở sau lưng ngươi?”

“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Chu Vương có phải là quá tự tin rồi không?”

Nàng giống như đổ đậu vào ống trúc, lốp bốp một lúc lâu mà không hề ngừng nghỉ, tiếp tục nói: “Không nói đến việc bây giờ Trần gia đã rút khỏi Triều đình từ lâu.”

“Lẽ nào Phủ Ứng Quốc công sau lưng ta, còn có Cố gia, cũng không thể so với Trần gia sao?”

“Theo như ta thấy, Chu Vương rõ ràng là không biết phân biệt tốt xấu, không biết ai mới là người tốt!”

“Chắc hẳn là những năm gần đây bị bó buộc ở trong phủ Chu Vương, đã tự cô lập chính mình, cho nên mới dùng cái nhìn phiến diện đó để nhìn người khác, cảm thấy ai đến đây cũng đều vì muốn hại ngươi, còn không là đến để nịnh bợ ngươi!”

“Sự tự tin của Chu Vương thật khiến cho ta phải bái phục!”

Vân Quán Ninh ngang ngược bảo vệ phu quân!

Mặc Vĩ cứng họng, không nói nên lời, ngay cả Mặc Diệp và Trần Bá cũng choáng váng!

Vẻ mặt Mặc Diệp đầy kì quái nhìn nàng.

Nàng là đang bênh vực hắn sao?

“Ngươi, ngươi…”

Mặc Diệp cũng không nghĩ đến, Vân Quán Ninh lại dũng cảm như vậy, dám nói những lời như thế với Mặc Vĩ!

Quả là kiêu ngạo!

Thở gấp một hơi, hắn ta một lời cũng không thể nói ra, cuối cùng trợn tròn mắt… ngất đi vì tức giận!