Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 125: Nàng bảo vệ phu quân, hắn bảo vệ thê tử



"Vương gia!"

Trần Bá bị dọa sợ, liên tục gào thét chói tai: "Người đâu! Mau chóng mời thái y!"

"Không cần."

Vân Quán Ninh vung tay lên, trực tiếp đi tới trước.

Nàng kéo mí mắt của Mặc Vĩ lên nhìn thử một chút: "Không có gì đáng ngại, cũng không hẳn là bị ức chế dồn nén nên ngất, chỉ là thân thể quá suy yếu, không thể chịu được kích động lớn như vậy thôi."

Nói xong, nàng dồn sức vào ngón tay ấn lên người của Mặc Vĩ.

Trần Bá cũng không ngờ được, vị Minh Vương phi này nhìn có vẻ nhu nhược dịu dàng, nhưng lúc nói mấy câu đó ra đều rất mực dứt khoát, không hề nể tình.

Nàng lại có thể khiến Vương gia của họ đang sống sờ sờ đó bỗng nhiên ngất xỉu?

Nhìn thấy người này ấn lên người của Mặc Vĩ, Trần Bá theo bản năng muốn ngăn cản lại.

Nhưng nào ngờ, chỉ trong nháy mắt đã nghe tiếng của Mặc Vĩ hít vào ngụm khí lạnh, tiếp đó từ từ mở mắt ra, uể oải nhìn về phía Trần Bá.

"Vương gia, Vương gia!"

Trần Bá mừng đến phát khóc: "Vương gia, ngài không sao chứ? Ngài cảm thấy như thế nào?"

"Trần Bá."

Mặc Vĩ run rẩy chỉ tay về phía Vân Quán Ninh: "Giữ lão Thất lại, mau, mau đuổi nàng ta đi!"

Trần Bá vội vã đáp lại.

Cho dù Mặc Vĩ không dặn dò, ông ta cũng định sẽ đuổi Vân Quán Ninh đi.

Thật là, lý nào lại như thế.

Vị Minh Vương phi này làm gì tới Chu Vương phủ để thăm bệnh chứ?

Rõ ràng là tới để chê cười Vương gia của bọn họ không nhanh nhẹn, muốn chọc cho Vương gia đang sinh hoạt bình thường tức chết mà.

Mặc Diệp lướt qua chắn ở trước mặt Vân Quán Ninh, vẻ mặt lạnh lùng cũng không nhiều lời: "Nếu Tứ ca đã như vậy, bản vương cũng xin cáo từ trước."

Ý này chính là nếu người kia đuổi Vân Quán Ninh đi, hắn cũng sẽ không ở lại.

Vân Quán Ninh bảo vệ phu quân, dĩ nhiên hắn cũng phải bảo vệ thê tử.

Hai phu thê bọn họ, cùng tiến cùng lùi.

"Đệ..."

Mặc Vĩ lại bị chọc tức, ho khan dữ dội: "Cút, cút hết!"

Sống một mình nhiều năm khiến tính tình của hắn ta trở nên quái dị.

Sắc mặt của Trần Bá rất khó xử: "Minh Vương, chi bằng các người về trước đi. Ngày khác chờ Vương gia của bọn ta đỡ hơn một chút hãy trở lại, hôm nay Vương gia nhà ta..."

Nếu như bọn họ còn tiếp tục ở lại nơi này, không chừng Mặc Vĩ sẽ bị bọn họ làm tức chết.

"Cáo từ."

Mặc Diệp không chút chậm trễ, nắm tay Vân Quán Ninh rời đi.

Mặc Vĩ nhìn thấy thế, cơn tức giận càng lúc càng nặng nề.

Hắn ta ho khan kịch liệt, một hồi lâu vẫn chưa dứt.

Mặc Diệp và Vân Quán Ninh vừa mới đi tới cửa đã nghe Trần Bá thét lên kinh hãi ở phía sau: "Vương gia, ngài không sao chứ?"

Hai người bên đây quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên chân của Mặc Vĩ đã phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.

Còn Mặc Vĩ lúc này cũng ngả người ra sau, ngất thêm lần nữa.

Vân Quán Ninh lập tức quay trở lại, tiến vào đại sảnh.

Nhìn thấy nàng trở lại, Trần Bá lúc này khóc đến nước mắt lưng tròng: "Minh Vương phi, lão nô cầu xin người, người đi nhanh đi! Nếu như Vương gia tỉnh lại nhìn thấy người còn đây, chỉ e là sẽ chịu không nổi đâu."

Ông ta khóc lóc, muốn dặn dò với nha hoàn tiến cung mời thái y, lại bị Vân Quán Ninh ngăn cản.

"Minh Vương phi, người thật là muốn hại chết Vương gia nhà ta hay sao?"

Lại còn không cho phép mời thái y?

"Để ta."

Vân Quán Ninh tiến tới, nắm lấy cổ tay của Mặc Vĩ bắt mạch.

Mặc Diệp cũng vòng trở lại, hắn nhìn thấy Trần Bá muốn mở miệng lập tức trầm giọng quát ngăn lại: "Nếu như không muốn hại chết Tứ ca thì đừng lên tiếng nữa."

Mấy tháng nay, hắn đã hiểu được y thuật của Vân Quán Ninh lợi hại như thế nào.

Nói không chừng, nàng thật sự có thể chữa trị được bệnh của Mặc Vĩ.

Tuy rằng Mặc Diệp cũng vô cùng căm giận Mặc Vĩ, nhưng vì hắn ta bị bệnh như này...

Cũng miễn cưỡng tha thứ được rồi!

Để Vân Quán Ninh chữa trị cho người này, chứng minh y thuật của chính mình.

Hắn không thể chờ được cảnh sau khi Mặc Vĩ được chữa khỏi, trên mặt sẽ kinh ngạc đến thế nào.

Nhìn thấy Vân Quán Ninh nghiêm túc chau mày, Trần Bá cũng không dám lớn tiếng nữa, chỉ phất tay ra hiệu cho nha hoàn lui ra.

Sắc mặt của Vân Quán Ninh càng thêm nghiêm trọng.

Nàng bắt mạch tay trái, lại chuyển sang bắt tay phải.

Sau một lúc lâu mới chậm rãi buông ra nói: "Tình trạng của Chu Vương nghiêm trọng hơn so với những gì ta nghĩ."

Trần Bá căng thẳng: "Minh Vương phi, lời đó có nghĩa gì?"

"Ta vốn tưởng chỉ là thân thể của huynh ấy suy nhược thôi. Dù sao thì nếu như thật sự không có cách chữa trị bệnh nan y, huynh ấy cũng sẽ không sống được cho tới giờ."

Vân Quán Ninh trầm giọng nói.

Mặc Diệp gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Huynh ấy không giống bị bệnh nan y gì cả, ngược lại giống như... Ung thư."

Giọng điệu của nàng khá là nghiêm túc.

"Ung thư?"

Mặc Diệp và Trần Bá chưa từng nghe qua từ này.

Người kia vội hỏi: "Ung thư như thế nào?"

"Ung thư chia ra rất nhiều loại."

Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn Mặc Diệp, nói: "Ung thư não, ung thư mũi, ung thư mắt, ung thư thực quản, ung thư dạ dày, vân vân, đủ thức loại ung thư. Nhưng mà, tình trạng của Chu Vương rất là đặc biệt."

"Nhìn bệnh tình giống như là ung thư thực quản."

"Nhưng mà lúc nãy ta phát hiện lại không phải kiểu ung thư đó."

Nếu là ung thư thực quản, sẽ không ăn uống gì được, đờm trong cổ họng nhiều dẫn tới ho khan, cơ thể càng lúc càng gầy ốm.

Những dấu hiệu này đều giống với tình trạng của Mặc Vĩ.

Nhưng Vân Quán Ninh còn phát hiện...

Nàng khẽ lắc đầu: "Chỉ đơn giản là bắt mạch cũng không bắt được gì cả. Vương gia, ngài với Trần Bá ra ngoài trước đi, thiếp phải cố gắng xem lại cho Chu Vương."

"Không được!"

Trần Bá theo bản năng từ chối lời đề nghị này.

Lúc nãy, Vương gia nhà ông ta đột nhiên ngất xỉu, chính là bị Minh Vương phi chọc tức đến ngất.

Hiện tại nếu bọn họ ra ngoài, nói không chừng nàng sẽ còn làm gì đó hơn cả thế với Vương gia.

Có đánh chết Trần Bá cũng không muốn rời khỏi.

"Trần Bá, cảnh tượng máu me sau đó sẽ rất thảm, ông cũng đã có tuổi rồi, nếu lỡ chịu không nổi thì... Ai sẽ chăm sóc cho Chu vương nhà các ngươi đây?"

Vân Quán Ninh như cười như không nhìn ông ta.

"Ông cảm thấy ta sẽ ngu tới mức hại chết Chu vương trắng trợn như vậy sao?"

"Chuyện này..."

Trần Bá do dự.

Mặc Diệp tóm lấy vạt áo của ông ta giống như tóm một con gà, trực tiếp xách người này ra ngoài.

Sau khi rời khỏi, còn cẩn thận khép cửa phòng lại.

Hắn hoàn toàn tin tưởng vào Vân Quán Ninh.

Nếu nàng không đáng tin tưởng, vậy hắn còn có thể tin ai được nữa?

Trần Bá đứng bên ngoài oán giận, Vân Quán Ninh nhìn Mặc Vĩ ngất xỉu, nàng lấy từ trong không gian một thiết bị chữa bệnh là ống nghe, muốn tiến hành kiểm tra tổng quát cho Mặc Vĩ.

Nếu như có thể, nàng thật sự muốn nhét thẳng Mặc Vĩ vào trong không gian để kiểm tra.

Cũng đỡ phải lôi mấy cái thiết bị này ra ngoài.

Nhưng mà thứ nhất là không thể bỏ người sống vào trong không gian, thứ hai là sợ đám người Mặc Diệp nhìn thấy một người đang sống sờ sờ là Mặc Vĩ lại bỗng biến mất không một dấu vết...

Như này cũng quá đáng sợ rồi.

Hơn nữa, đám người Mặc Diệp chưa từng nghe hay nhìn thấy những thiết bị chữa bệnh này.

Nếu như thấy, nhất định sẽ nghi ngờ.

Vì thế, Vân Quán Ninh chỉ có thể đuổi bọn họ ra ngoài.

Trải qua một canh giờ liên tiếp, bên trong cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Trần Bá cũng không nhịn được nữa, do dự hỏi: "Minh Vương, Minh Vương phi đã lâu vậy rồi còn chưa ra, Vương gia nhà ta không sao chứ?"

Trong đầu của ông ta đã vẽ ra rất nhiều viễn cảnh.

Đủ loại cách tiêu hủy thi thể, toàn bộ đều được ông ta nghĩ ra hết một lần.

Cuối cùng vẫn tự mình dọa mình sợ đến phát run, Trần Bá lúc này mới ngừng suy nghĩ.

Nếu không phải có Mặc Diệp bên cạnh, ông ta thật sự là rất muốn phá cửa đi vào.

Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức được mở ra.

Vân Quán Ninh uể oải đi ra, giọng điệu trầm thấp đến đáng sợ: "Tình hình của Chu Vương nghiêm trọng rất nhiều so với suy đoán của ta! Thân thể hiện tại của huynh ấy giống hệt một bộ xác rỗng!"

Mặc Diệp nghe thế, sắc mặt lập tức biến đổi: "Xác rỗng? Đây là ý gì?"