Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 126: Không chỉ giỏi lấp liếm, hơn nữa còn thù dai



"Lục phủ ngũ tạng của Chu Vương đã khô kiệt từ lâu rồi, cả người chỉ còn lại một thể xác bên ngoài, giống như xác chết di động vậy."

Vân Quán Ninh nói rõ ràng rành mạch.

Nghe xong mấy lời này, Trần Bá trợn tròn hai mắt, đứng không vững ngất đi.

Mặc Diệp nhìn thấy Trần Bá ngã quắp ra đó cũng không vội đỡ dậy, chỉ cau mày hỏi: "Xác chết di động? Nếu lục phủ ngũ tạng đã khô kiệt từ lâu, vì sao Tứ ca còn có thể sống được?"

Một người nếu như không còn lục phủ ngũ tạng, làm sao có thể sống được?

"Vì thế đây cũng là điều mà ta thấy kỳ quái."

Vân Quán Ninh nhìn Mặc Diệp bằng ánh mắt sâu xa: "Nói chung, bệnh tình của Chu Vương rất quái lạ, muốn chữa trị cho huynh ấy thì cần phải tìm ra nguyên do mới được."

"Nếu như không tìm được nguyên do... Dựa theo tình hình bây giờ của huynh ấy mà nói thì nhiều lắm cũng chỉ có thể sống được thêm nửa năm thôi."

Gỗ mục đã khô cằn, sẽ không nảy mầm được nữa.

Người đã khô kiệt rồi, cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu được.

Tình trạng của Mặc Vĩ như thế, có thể sống được tới hôm nay thật sự đã là kỳ tích rồi.

Ánh mắt Mặc Diệp chấn động: "Vậy ngươi có chắc sẽ có thể tìm ra được nguyên do không?"

Vân Quán Ninh khẽ lắc đầu đáp: "Không nắm chắc được quá ba phần."

Mặc Diệp trầm mặc.

"Bây giờ cả ngươi và ta đều bị cuốn vào chuyện này rồi, lúc này dù có thoát ra được cũng chỉ e là không có cách nào lo liệu cho thân mình được. Huống hồ, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải tình huống như thế, đúng là muốn thử một lần."

Vân Quán Ninh bày ra vẻ tự tin nói: "Ta muốn đạp khó mà tiến lên."

Nếu như có thể chữa trị khỏi cho Mặc Vĩ thì quá tốt.

Nếu như chữa trị không khỏi...

Dù sao thì hắn ta cũng chỉ còn nửa năm để sống, chi bằng cứ liều thử một phen.

Mặc Diệp tiếp tục trầm ngâm, qua một lúc lâu mới gật đầu nói: "Được."

"Bản vương sẽ thuyết phụ Tứ ca, bảo huynh ấy phối hợp để ngươi chữa trị."

Mặc Diệp nhìn Trần Bá nằm bên cạnh chân mình, cuối cùng mới gọi nha hoàn tới khiêng ông ta trở vào trong phòng. Ai bảo lão già chết tiệt này trước đó đã nghi ngờ y thuật của Vân Quán Ninh.

Mặc Diệp hắn không chỉ giỏi lấp liếm, hơn nữa còn thù dai!

Lúc rời khỏi Chu Vương phủ thì trời đã ngả màu rồi.

Mặc Diệp và Vân Quán Ninh ngồi trong xe ngựa, bàn về bệnh tình của Mặc Vĩ.

"Ta cũng không khẳng định được rốt cuộc có phải là ung thư hay không, nhưng nếu như không phải ung thư thì lại là gì nhỉ?"

Vân Quán Ninh cau mày, nhẹ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trên đời lại có loại bệnh như vậy, còn dày vò người khác hơn cả ung thư."

Mặc Diệp nhìn nàng hỏi: "Rốt cuộc thì ung thư là cái gì?"

Người này cứ thi thoảng lại phun ra mấy chữ mà trước đây hắn chưa từng nghe tới, vừa mới mẻ lại vừa lạ lẫm.

Nhưng mà từ ung thư này, vừa nghe qua đã biết chính là một căn bệnh rất lợi hại.

"Ung thư... Giải thích với ngươi như thế nào đây nhỉ?"

Vân Quán Ninh trầm ngâm: "Đại khái thì ngươi chỉ cần nhớ, ung thư chính là căn bệnh dày vò người khác nhất là được rồi."

Mặc Diệp gật gù đăm chiêu, cũng không biết rốt cuộc là có hiểu hay không.

"Hôm nay ngươi làm Tứ ca ngất xỉu, thật ra là cố ý chứ gì?"

"Làm sao ngươi biết?"

Vân Quán Ninh có chút kinh ngạc.

Nàng không chỉ là cố ý khiến Mặc Vĩ tức đến ngất, mà còn cố ý khiến hắn ta tức đến hộc máu... Bởi nàng muốn kiểm tra tổng quát cho Mặc Vĩ.

Nếu người kia tỉnh, chắc ăn sẽ không chịu phối hợp.

Hơn nữa những thiết bị chữa bệnh kia, không tiện cho hắn ta nhìn thấy.

Ngày sau tới chữa trị cho hắn ta, hoặc là châm cứu khiến hắn ta ngủ thiếp đi, hoặc là... Vẫn nên chọc cho hắn ta tức đến ngất đi thì hơn.

Vân Quán Ninh nghĩ tới đây, thoáng buồn cười.

"Ngươi là người nào chứ, bản vương còn không ngươi nữa sao?"

Mặc Diệp hừ nhẹ một tiếng: "Trong thiên hạ này, có ai mà không bị ngươi chọc tức chết đâu."

Đức Phi, Triệu hoàng hậu đều bị nàng chọc tức đến phát bệnh.

Bây giờ lại có thêm Mặc Vĩ.

Nữ nhân này quả nhiên là chọc tức chết người không cần đền mạng mà.

Vân Quán Ninh bĩu môi: "Không phải ta cũng chưa có chọc ngươi tức chết đó sao? Ngay cả tức đến ngất cũng đều không có, nói tới lại thật nể ngươi, có tiềm năng chịu đựng dày vò lắm đó!"

"Cũng khó trách, từ lúc nhỏ đã bị ức hiếp."

Nàng hơi "xem thường" Mặc Diệp.

Nghĩ tới cảnh ngày bé hắn bị ức hiếp, nàng lại cau mày nói: "Mặc Diệp, không phải ngươi rất lợi hại sao? Trước mặt ta không phải cũng rất ghê gớm sao? Vậy lúc còn bé sao lại không biết chống lại gì cả?"

Nàng cũng không biết mình đang xót cho hắn.

Còn chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đang "xem thường" hắn!

"Chống lại?"

Mặc Diệp nở nụ cười trầm thấp, không bày tỏ cảm xúc vui buồn.

"Vân Quán Ninh, đôi lúc có vài việc chúng ta không thể tự quyết định được."

Lời nói của hắn mang nghĩa sâu xa.

Tuy hắn là hoàng tử có thân phận cao quý được vạn người kính trọng, nhưng ở trong cung từ nhỏ, hắn chính là lớn lên trong từng cơn khiếp sợ, trong kẽ hở của sự tranh quyền đoạt lợi.

Đức Phi không được sủng ái, hắn và Mặc Phi Phi không sống yên ổn được.

Đức Phi được sủng ái, hai huynh muội bọn hắn lại càng như sống trên mũi dao, đứng nơi đầu ngọn gió, âm thầm bị kẻ khác hãm hại.

Hắn không muốn gây phiền phức cho Đức Phi.

Không thể trốn đi được.

Vì thế, từ thuở nhỏ hắn đã chơi đùa cùng với lão Lục.

Các huynh đệ còn lại đều chung tay ức hiếp hai người đệ đệ nhỏ nhất là bọn hắn, đồng thời cũng là hoàng tử được hoàng thượng yêu thương nhất, mẫu phi đều rất được sủng ái.

Từ khi lão Lục mất, Mặc Diệp đã không còn muốn mở lòng với bất cứ một vị huynh đệ nào khác.

Hắn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chuyện bọn họ hại chết Lục ca.

"Giả vờ trầm ngâm gì chứ."

Vân Quán Ninh lẩm bẩm một câu, chỉ thấy hơi buồn ngủ, nàng ngáp một cái rồi tựa đầu lên thùng xe ngựa, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe ngựa chạy rất êm.

Nhưng tình cờ lướt qua hòn đá nhỏ bên đường, vẫn xóc nhẹ lên một đợt.

Vân Quán Ninh ngủ rất say, nhưng vì xe ngựa xóc một trận khiến trán của nàng sắp va vào thành xe. Mặc Diệp thấy thế, ánh mắt tối sầm lại.

Hắn đưa tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng có thể dựa vào thoải mái một chút.

Hắn cũng không biết vì sao mình phải làm thế, giống như ma xui quỷ khiến vậy... "Bản vương chỉ là không muốn cho nàng bị đập đầu thành kẻ ngốc thôi, vì vốn dĩ đã ngu ngốc lắm rồi."

"Không thể để cho Viên Bảo có một người mẫu thân ngu ngốc được."

Mặc Diệp lẩm bẩm, tự tìm ra một "lý do" rất xác đáng cho hành động vừa nãy của mình.

Vân Quán Ninh ngủ say sưa.

Chu Vương phủ là một nơi hẻo lánh, hơn nữa còn yên tĩnh, là một nơi dưỡng bệnh rất tốt.

Nhưng mà cách Minh Vương phủ quá xa, đi xe ngựa cũng phải mất tầm nửa canh giờ.

Về tới được Minh Vương phủ thì trời đã gần tối đen rồi.

Vân Quán Ninh vẫn chưa tỉnh lại, Mặc Diệp còn đang do dự sẽ bế nàng xuống xe hay là trực tiếp thô bạo mà đánh thức nàng dậy. Dù sao thì trong mắt của nàng, hắn cũng không phải là kiểu chính nhân quân tử gì đó.

Đúng lúc này, từ phía một cỗ xe ngựa khác vang lên tiếng cười hào sảng.

"Lão Thất, bọn đệ đã trở về rồi, ta đã đợi bọn đệ rất lâu rồi đó."

Giọng nói này rất lớn.

Mặc Diệp theo bản năng nhìn qua Vân Quán Ninh, chỉ thấy nàng dụi dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ mở mắt ra: "Là ai vậy? Làm gián đoạn giấc mơ của người ta."

"Đúng thật là không biết điều."

Mặc Diệp lúc này mới thầm giật giật bả vai.

Suốt chặn đường trở về, hắn sợ nàng ngủ không ngon nên vốn không dám động đậy, chỉ sợ làm cho nàng tỉnh giấc.

Tới lúc này, vai cũng đều tê cứng cả rồi.

"Xuống xe đi."

Hắn thản nhiên nói.

"Trời cũng tối rồi đó."

Vân Quán Ninh vén màn xe lên, nhìn thấy Vương Phủ đã thắp đèn, sau đó mới nhảy xuống xe ngựa.

Vừa mới bước xuống, nàng lập tức nhìn thấy kẻ "không biết điều" mà lúc nãy mình vừa nói đã đi tới trước mặt: "Lão Thất, vợ lão Thất, phu thê hai người đã đi đâu vậy?"

Lúc này, Vân Quán Ninh ngẩng đầu nhìn lên mới thấy người tới là Hàn Vương - Mặc Hàn Vũ!

Mặc Diệp trước giờ không có nói chuyện với người này.

Thậm chí cũng rất hiếm khi gặp mặt đám người của Mặc Hồi Diên.

Hôm nay, vì sao Mặc Hàn Vũ lại không mời mà tới?