Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 127: Quá chén, nói suông



Vân Quán Ninh theo bản năng đưa mắt nhìn Mặc Diệp.

Hắn không nhìn nàng, ánh mắt có chút u ám khẽ quét về phía Mặc Hàn Vũ: "Nhị ca có việc?"

Rất ngắn gọn.

Không hề dư chữ nào.

Mặc Hàn Vũ đã quen với tính khí khó chịu này của người kia lâu rồi, cũng quen nhìn vẻ mặt khó ở này rồi, cho nên cũng không hề tức giận, chỉ đến gần cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi, bản vương muốn tìm đệ uống rượu."

Uống rượu?

Vân Quán Ninh đảo mắt một vòng, trong lòng nảy ra một kế sách.

Mặc Diệp vốn là định từ chối.

Nhưng Vân Quán Ninh lại nhanh nhảu gật đầu: "Uống rượu thì được thôi! Như thế này đi, trời cũng không hẳn là muộn lắm, hai người cứ vào ngồi chờ chút đã."

“Ta đi chuẩn bị cho hai người chút đồ nhắm cùng rượu mang tới."

Mặc Diệp nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt ngờ vực.

Nàng biết nhu mì như thế sao?

Vân Quán Ninh cười hì hì, sau đó vào trong bếp trước.

Mặc Diệp thấy thế cũng không tiện nói nhiều, không còn cách nào khác đành mời Mặc Hàn Vũ vào đại sảnh trong phủ ngồi nói chuyện.

Rất nhanh sau đó, Mặc Diệp cũng vào trong bếp.

"Ngươi có ý gì?"

Nhìn thấy Vân Quán Ninh thật sự là chuẩn bị rượu và thức ăn, hắn chau mày, giọng điệu có chút không vui nói: "Cũng không phải ngươi không biết, bản vương có rượu vào sẽ lập tức bị say."

Nàng thật không phải là cố ý muốn nhìn thấy hắn mất mặt đó chứ?

"Sợ cái gì? Có câu phu thê đồng lòng mà."

Vân Quán Ninh xoay người lại.

Bên trong nồi là đậu phộng rang, vừa nãy nàng đã dặn bà Trương nhóm lửa, sau đó quay sang vỗ vai Mặc Diệp: “Ngươi uống rượu sẽ say ngay lập tức, nhưng không phải còn có ta sao?”

“Ngươi?”

Mặc Diệp bày ra một vẻ rõ ràng là không tin tưởng người này, nói: "Ngươi sẽ uống rượu giúp bản vương?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ Vương gia không thấy được, hôm nay Hàn Vương tới đây rõ ràng là chồn hôi tới chúc tết gà hay sao?"

Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn.

Mặc Diệp nhìn nàng bằng ánh mắt nặng trĩu: "Có ý gì?"

"Ngươi biết ý của ta mà, ngươi cũng đâu phải là kẻ ngốc."

Vân Quán Ninh liếc hắn một cái: "Thực ra Minh Vương phủ chúng ta cũng giống với Chu Vương phủ, cửa sân đều vắng vẻ, mấy người ca ca này của ngươi có bao giờ tìm tới Minh Vương phủ chúng ta đâu."

"Hôm nay Hàn Vương lại tha thiết muốn gặp ngươi, nhất định là có chuyện rồi."

Nhìn thấy Mặc Diệp tỏ vẻ trầm ngâm, nàng biết hắn đã sớm đoán ra được rồi.

"Tính tình của Hàn Vương mưu mẹo, nếu như không chuốc say hắn ta... Vậy ngươi nói thử xem nên làm gì?"

Vân Quán Ninh cầm cái xẻng luân phiên rang đậu phộng chín đều, nói: "Dù sao thì ngươi cứ tin ta là được, lẽ nào ta còn có thể hại ngươi hay sao?"

"Ngươi tới tiếp Hàn Vương đi, tránh để hắn ta nghi ngờ."

Mặc Diệp bán tín bán nghi, nhưng cũng đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Vân Quán Ninh đã tự mình mang thức ăn cùng rượu ra tới.

Một dĩa đồ khìa, một dĩa đậu phộng, còn có thêm một dĩa điểm tâm, một dĩa trái cây.

Mặc Hàn Vũ đang tán dóc cùng với Mặc Diệp.

Nhưng nhìn thấy bầu không khí giữa hai người... Rõ ràng là không giống như đang trò chuyện rất vui vẻ.

Hầu như đều là Mặc Hàn Vũ vừa nói vừa cười, Mặc Diệp ngồi ở một bên lại không có chút cảm xúc nào. Nhìn hai người, cộng thêm Mặc Hàn Vũ làm nền, y hệt hai tên ngốc.

Nhìn thấy Vân Quán Ninh tiến vào, Mặc Hàn Vũ nhìn dĩa đồ ăn trong tay của nàng.

"Bản vương ngược lại không biết, Thất đệ muội lại là nữ nhân có đức hạnh như vậy."

Hàn Vương quả nhiên là biết ăn nói, chỉ trong chớp mắt đã đổi cách gọi Vân Quán Ninh từ "vợ Lão Thất" trở thành "Thất đệ muội" rồi.

Mặc Hàn Vũ lấy làm ngạc nhiên: "Đây là gì thế, mùi thật là thơm."

Hắn ta duỗi tay chỉ vào dĩa đồ khìa kia.

“Đồ khìa."

Vân Quán Ninh cười sảng khoái, giải thích: "Hôm nay đã trễ, vì thế ta cũng không có ăn chay nữa, cho nên cho hết món nguyên liệu chay vào cùng khìa, hai người nếm thử mùi vị đi."

Nàng đặt mâm xuống: "Còn có món này nữa."

Sau đó lại lấy hai vò rượu từ chỗ nha hoàn ở sau lưng mang tới.

"Đây là gì nữa?"

Mặc Hàn Vũ lại hiếu kỳ hỏi.

"Rượu xái."

Vân Quán Ninh đưa vò rượu xái ra trước mặt của người kia, nói: "Rượu này là do chính tay ta tự chưng cất, đảm bảo Hàn Vương chưa từng nếm qua rượu nào có vị nồng như thế này đâu."

"Rượu này có nồng độ rất cao, uống vào mấy chén chỉ sợ sẽ say khướt, nếu như Hàn Vương không uống được thì cứ uống trà nhé."

Nàng mỉm cười nói.

Chiêu khích tướng ngầm này, dĩ nhiên rất hữu hiệu.

"Thật sao?"

Mặc Hàn Vũ phất tay chặn lại, ánh mắt tỏ vẻ xem thường: "Trước giờ bản vương ngàn chén không say, chỉ với loại rượu nhỏ bé này của muội cũng có thể chuốc say bản vương?"

Nhưng mà, hắn ta cảm thấy hình dáng của vò rượu này có chút kỳ quái.

"Vậy vò rượu này của muội được làm bằng gì thế? Nhìn không giống với những vò rượu bình thường khác."

Vân Quán Ninh nhìn thấy dáng vẻ “mười ngàn câu hỏi vì sao” đó của Mặc Hàn Vũ bèn cười khẽ đáp: "Đây là bí mật!"

Nàng mở nắp bình ra, rót cho Mặc Diệp và Mặc Hàn Vũ mỗi người một chén rượu: "Mời Hàn Vương nếm thử mùi vị của rượu này nhé?"

"Được."

Mặc Hàn Vũ cũng không ngượng ngùng, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Trong mắt Vân Quán Ninh lóe lên một tia u ám, lại nói: "Vương gia nhà ta xưa này không giỏi uống rượu, chi bằng để cho ta thay mặt uống cùng với Hàn Vương vài chén?"

"Muội biết uống rượu?"

Mặc Hàn Vũ uống một chén rượu xái vào, viền mắt đã hơi đỏ.

Hắn ta không ngờ loại rượu này lại thật sự nồng như thế, ngay cả hắn cũng chịu không được.

Bên trong cổ họng khô rát, hắn ta ho khan vài tiếng mới vội vàng nén lại cơn ho xuống, tránh để Mặc Diệp và Vân Quán Ninh chế giễu.

"Miễn cưỡng cũng có thể uống được vài chén, nhưng cũng không thể sánh được với ngàn chén không say là Hàn Vương đây."

Vân Quán Ninh ngồi xuống bên cạnh Mặc Diệp.

"Thất đệ muội quả thật là hào kiệt trong phái nữ nha."

Mặc Hàn Vũ lúc này mới nhìn thẳng Vân Quán Ninh, cảm thấy quả nhiên người này rất khác so với bốn năm trước.

Ngày thường, "cọp cái" trong phủ của hắn ta cũng sẽ uống cùng với hắn.

Nhưng rượu mạnh như thế này, chỉ sợ ngay cả Chu Oanh Oanh cũng không uống nổi.

"Không ngờ Thất đệ muội lại có khả năng như thế, chẳng những có thể đảm đương chuyện bếp núc, lại còn có thể uống rượu. Tay nghề chưng cất rượu như thế này, chỉ e là người bình thường cũng không học được đâu."

Mặc Hàn Vũ ngợi khen.

"Cảm ơn lời khen tặng của Hàn Vương."

Vân Quán Ninh cười đáp, nâng chén cụng với Mặc Hàn Vũ.

Mặc Hàn Vũ uống hai chén rượu, trong bụng đã như có lửa đốt khiến hắn ta chịu không nổi rồi.

Hắn ta vội vã ăn một miếng điểm tâm.

Nhìn thấy Mặc Diệp đang ăn đồ khìa, trong lòng lại cảm thấy rất tò mò không biết đồ khìa này là món gì, có mùi vị gì... Ngửi thấy mùi thơm đậm đặc, hắn ta thèm nhỏ dãi, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Mặc Hàn Vũ gắp một miếng ngó sen, nếm thử mùi vị xong lại bỗng kinh ngạc trợn tròn mắt: "Đây, đây..."

Đây là món ăn thần tiên gì vậy chứ?

"Hàn Vương thấy mùi vị như thế nào?"

"Đây quả thật là sơn hào hải vị của nhân gian đó."

Mặc Hàn Vũ lại gắp thêm một miếng khoai tây, tiếp tục nhịn không được lại gắp thêm một miếng móng gà khìa, ăn không ngừng miệng.

Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu cười.

Nhìn dáng vẻ "chưa từng va chạm với thế gian" đó của Mặc Hàn Vũ, Mặc Diệp cười lạnh trong lòng. Những lúc bình thường, Vân Quán Ninh cũng đều sẽ làm mấy món này, hắn đã thưởng thức qua từ lâu rồi.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy rất tự hào về người phụ nữ của mình.

Nhìn thấy Mặc Hàn Vũ ăn món khìa đó quá hối hả, Vân Quán Ninh khẽ buông đũa xuống mỉm cười: "Hàn Vương."

"Nếu huynh muốn uống rượu, chỉ uống không như thế thì nhạt nhẽo quá nhỉ? Chi bằng chúng ta chơi trò mới mẻ hơn đi."

Mặc Hàn Vũ thoáng ngừng đũa: "Chơi như thế nào?"

Trước loại rượu này, hắn ta đã có chút sợ hãi.

Mặc Diệp quay đầu thầm cười khổ, xác định được Vân Quán Ninh là muốn hành sự rồi!