Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 128: Nhị ca, huynh thua rồi



“Không nhẽ ngươi muốn phạt rượu?”

Mặc Hàn Vũ tò mò nhìn Vân Quán Ninh.

“Phạt rượu? Ta không phải người nho nhã, làm như vậy để làm gì?”

Vân Quán Ninh xua tay, cười nói: “Hay là chúng ta… ném xúc xắc?”

“Chơi thế nào?”

Mặc Hàn Vũ chưa từng chơi.

Vân Quán Ninh phân phó Như Yên đi lấy xúc xắc đến, thị phạm cho Mặc Hàn Vũ nghe: “Chúng ta ném tùy ý, ai ném được điểm thấp hơn sẽ phải uống!”

Nàng tiện tay ném, ném ra được 1 điểm.

Mặc Hàn Vũ thấy vậy rất có tự tin.

Không phải chỉ là ném xúc xắc sao?

Không lẽ hắn ta không thể ném nhiều hơn nữ nhân Vân Quán Ninh kia?

Hắn ta xắn tay áo lên, bộ dạng “khai chiến” nói với Mặc Diệp: “Lão Thất, đệ làm trọng tài! Cần phải công bằng, không được thiên vị bất cứ ai.”

Hắn ta nhìn Vân Quán Ninh đầy ẩn ý.

“Chúng ta đều đang chơi, đệ không được bảo vệ vợ mình đâu nhé.”

Mặc Hàn Vũ tư thế sẵn sàng, chuẩn bị ném xúc xắc.

Vân Quán Ninh vòng hay cánh tay: “Mời Hàn vương.”

“Thất đệ muội, đợi chút nữa đừng có mà khóc nhè đấy!”

“Hàn vương, có chơi có chịu, đạo lý này ta vẫn hiểu.”

Vân Quán Ninh mỉm cười.

Mặc Hàn Vũ vô cùng tự tin, tiện tay ném một cái...ba điểm.

Tuy rằng không ném được sáu điểm như tưởng tượng, nhưng mà hắn ta đã thỏa mãn với ba điểm.Không phải vừa rồi Vân Quán Ninh chỉ ném được một điểm thôi sao?

Hắn ta cười đưa xúc xắc cho Vân Quán Ninh: “Thất đệ muội, đến muội rồi.”

Nhìn thấy khuôn mặt tự tin của hắn ta, khuôn mặt Vân Quán Ninh có phần cảnh giác.

Sau đó… lại ném được một điểm.

Hàn Mặc Vũ cười tươi như đóa hoa cúc: “Thất đệ muội, uống đi.”

Hắn ta cầm ly rượu đưa cho Vân Quán Ninh.

“Ôi, vận may của ta.”

Vân Quán Ninh lắc đầu thở dài, nhận lấy ly rượu một hơi uống cạn.

“Được! Quả nhiên Thất đệ muội là nữ hào kiệt!”

Mặc Hàn Vũ càng cười tươi hơn, tự tin ném xúc xắc lần nữa.Xúc xắc lăn một lúc thì dừng lại ở mặt số bốn.

Hắn ta chỉ cảm thấy hắn ta chính là thiên tài chơi xúc xắc.

“Thất đệ muội, muội không nên chơi xúc xắc với ta, về mặt này bổn vương là thiên hạ vô địch!”

Thật trùng hợp, Vân Quán Ninh ném được năm điểm.

Nàng cười nhìn hắn ta: “Hàn vương, có phải lần này đến lượt huynh uống rồi phải không?”

Mặc Hàn Vũ nhìn ngây ngốc.

Mặc Diệp không biểu cảm nói: “Nhị ca, huynh thua rồi.”

“Sao có thể như vậy được?”

Mặc Hàn Vũ mắt chữ o mồm chữ a nhìn điểm năm.

Dụi mắt xong vẫn là năm điểm.Hắn ta không can tâm nhìn.

Quay sang nhìn Vân Quán Ninh: “Muội, là vận may của muội tốt! Ván này là do bổn vương nhường muội thắng!”

Hắn ta cầm ly rượu lên, cau mày uống.

Nhưng không ngờ lại sặc đến nước mắt rơi ra.

“Hàn vương đã nhường rồi, tiếp tục.”

Mặc Vũ Hàn: năm điểm.

Hắn ta dương dương tự đắc nhìn, giống như một con khổng tước huênh hoang.

Vân Quán Ninh khẽ cau mày, tiện tay vứt: sáu điểm.

“Cái gì?”

Mặc Hàn Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.

Nếu như nói vừa rồi Vân Quán Ninh may mắn thắng hắn ta một ván...vậy thì lần này phải giải thích thế nào?

“Nhị ca, huynh thua rồi.”

Mặc Diệp cầm ly rượu đưa sang.

Mặc Hàn Vũ ngây ngô nhận lấy, chóng mặt uống.

Mặc Hàn Vũ: ba điểm.

Vân Quán Ninh: Bốn điểm.

“Nhị ca, huynh thua rồi.”

Mặc Diệp đưa rượu.

Mặc Hàn Vũ: Bốn điểm.

Vân Quán Ninh: Năm điểm.

“Nhị ca, huynh thua rồi.”

Mặc Diệp đưa rượu.

Vân Quán Ninh không cố tình đếm điểm của Mặc Hàn Vũ, không phải con số cách quá xa.

Mỗi lần đều trùng hợp chỉ thắng hắn ta có một điểm.

Sức công kích không cao, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh!

Sau vài ván, Mặc Hàn Vũ đã chóng mặt quay cuồng, phải chống vào bàn mới có thể đứng vững.Hắn ta chỉ thấy trước mình Vân Quán Ninh có hai đầu, Mặc Diệp có ba đầu.

Hắn ta giống như một con cá,trực tiếp trượt xuống dưới bàn.

Mặc Diệp nhìn thấy Mặc Hàn Vũ đã trượt xuống dưới bàn, trong lòng nghĩ nếu như Vân Quán Ninh thay hắn ta “ra trận”.

Vậy thì tối nay người mất mặt trượt xuống dưới bàn, e rằng chính là hắn.

Nhìn thấy Mặc Hàn Vũ không được nữa, Vân Quán Ninh khịt mũi khinh bỉ: “Mới như vậy đã không cạn ly nổi nữa?”

“Còn tự tin là thiên hạ vô địch?”

“Đại vương khoe khoang sao?”

Lúc này Vân Quán Ninh mới phân phó Như Yên kéo Mặc Hàn Vũ ra khỏi gầm bàn.

Hai má hắn ta đỏ ửng, bất tỉnh nhân sự.

Mặc Diệp liếc cô một cái: “Không phải nói là muốn chuốc say nhị ca để hỏi chuyện sao?”

Quả thật hắn ta đã bị chuốc say, nhưng vì dùng lực quá mức...Mặc Hàn Vũ đã bất tỉnh nhân sự, vậy thì hỏi chuyện kiểu gì?

“Vương gia đừng nóng vội.”

Vân Quán Ninh rút kim bạc ra và cắm nó vào các huyệt đạo của Mặc Hàn Vũ.

Hắn say sẩm mặt mày mở to hai mắt, chỉ là ánh mắt mờ mịt, rõ ràng là vẫn còn say rượu: “Đây là đâu, các ngươi là ai?”

Mặc Hàn Vũ say bí tỉ hỏi.

Vân Quán Ninh giơ ra một ngón tay: “Hàn vương, đây là mấy?”

“Đây là ngón chân, tại sao ngươi lại dùng ngón chân chỉ vào bổn vương? Thật là gan to bằng trời, lôi nàng ta xuống chém mau!”

Sau khi Mặc Hàn Vũ uống say, rất có tiềm năng làm bạo quân.

Vân Quán Ninh tặc lưỡi, hất cằm về phía Mặc Diệp: “Vương gia muốn hỏi gì mau hỏi đi.”

Như Ngọc đã dìu Mặc Hàn Vũ lên trên ghế ngồi.

Nhưng hắn ta say như chết, rất nhanh lại trượt xuống dưới ghế.

Bất đắc dĩ Như Ngọc chỉ có thể ấn hắn ta lên ghế, giữ chặt lấy cánh tay hắn ta.

Mặc Diệp nhìn Mặc Hàn Vũ say khướt, trầm giọng hỏi: “Nhị ca, hôm nay huynh đến Minh vương phủ rốt cuộc là có mục đích gì?”

“Minh vương phủ? Ta nghĩ xem.”

Mặc Hàn Vũ nấc lên, hơi rượu phả ra nồng nặc.

Mặc Diệp cau mày, chán ghét lùi lại một bước.

“A! Buổi trưa ta ở trong cung, nghe trộm thấy đệ và đại ca nói chuyện.Nói cái gì mà, cái gì mà thư hối lỗi của lão tam đã bị tráo đổi.”

Mặc Hàn Vũ lại nấc lên cười “khà khà khà”: “Là ta đã tráo đổi!”

“Rất bất ngờ phải không? Các người không nghĩ tới phải không?”

Hắn ta bày ra bộ dạng “lão tử đỉnh nhất”, cười vui vẻ gật đầu.

Mặc Diệp: “...”

Quả thật rất bất ngờ.

Theo hắn thấy, tuy rằng đằng sau Mặc Hàn Vũ có đắc lực Chu gia giúp đỡ, nhưng bình thường hắn ta chỉ là một tên bất tài, đối với chuyện trong triều không hề biết gì.

Mà Chu Oanh Oanh cũng là một “nữ hán tử”.

Hai phu thê bình thường ngoài cơm khô, thì không còn sở trường nào cả.

Không phải chỉ có Mặc Diệp nghĩ vậy mà cả đám Mặc Hồi Diên bọn hắn cũng nghĩ như vậy...

Vì thế khi nghe Mặc Hàn Diệp nói vậy, quả thật hắn cảm thấy rất bất ngờ.

“Tại sao huynh lại tráo đổi thư hối lỗi của tam ca?”

“Bởi vì nó mắc nợ! Nhạc phụ đưa tin nói với ta, lão tam có ý muốn viết thư hối lỗi. Ta đã nảy sinh ra một chủ ý, xem ta phá thằng ranh đó!”

Mặc Hàn Vũ cắn răng nói tục: “Từ nhỏ đã cướp đồ của ta.”

“Mặc Hồi Phong không phải người!”

Mặc Diệp: “...”

Lúc này hắn nghe thấy âm thanh ‘két két’ kỳ quái phát ra từ sau lưng.

Hắn quay đầu nhìn thì thấy Vân Quán Ninh đang loay hoanh cầm một vật màu đen hình vuông.

Âm thanh ‘két két’ chính là từ đó phát ra.

Mặc Diệp cau mày: “Vân Quán Ninh, ngươi đang làm gì? Đây là cái gì?”