Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 145: Bản vương là phụ thân của con!



Đôi chân dài của Mặc Diệp, chỉ bước vài bước đã bắt được “hung thủ” về quy án rồi.

Hắn nhìn Viên Bảo không ngừng giãy dụa trong tay, cặp lông mày đẹp nhíu chặt lại: “Viên Bảo, con đang làm gì vậy?”

Vừa rồi nghe thấy tiếng pháo, hắn lập tức đoán được là Viên Bảo đã làm.

Suy cho cùng hai ngày trước, Như Ngọc đã nói rằng Viên Bảo muốn đốt pháo...

Hắn không ngờ tên tiểu tử thối này lại muốn đốt pháo và làm nổ tung Thỉnh Trúc Viện của hắn?

Nhưng Viên Bảo cũng biết có chừng có mực.

Mặc dù nó ném pháo vào trong viện của hắn, nhưng cũng chỉ ném vào bãi đất trống. Thấy ánh mắt tức giận bất bình của nó, rõ ràng là nó đang trút giận, không phải thật sự muốn làm nổ tung Thỉnh Trúc Viện của hắn.

Viên Bảo bị hắn xách trong tay, căn bản không có xin tha thứ.

Nó vùng vẫy vài lần, nhưng thấy vùng vẫy mà không được thả ra.

“Muốn đánh muốn giết thì tùy người! Con không có cái gì hết, chỉ có cái mạng nhỏ này! Có bản lĩnh thì người lấy đi!”

Bộ dạng của nó giống như một con sói con bị bắt và phải chịu nhục chịu khổ vậy.

Nghe thấy những lời này, Mặc Diệp không khỏi vui mừng: “Ai dạy con nói những lời này vậy?”

Một đứa nhỏ hơn ba tuổi, hẳn là không biết nhiều vậy, đúng không?

Viên Bảo vươn cổ lên nhìn chằm chằm vào hắn: “Có gì đáng cười chứ? Con là nam tử hán đại trượng phu, thà chết chứ không chịu nhục! Không cần ai dạy con những lời này cả!”

Nụ cười trên mặt Mặc Diệp càng sâu hơn.

Còn nam tử hán đại trượng phu nữa chứ.

Hắn đưa tay chọc vào cánh tay nhỏ bé và đôi chân ngắn ngủn của nó rồi ôm nó vào trong lòng: “Là mẫu thân của con đã dạy con đúng không?”

“Còn có cái gì mà thà chết chứ không chịu nhục nữa chứ? Ta không phải người xấu, ta sẽ không làm gì con đâu.”

“Nói đi, có phải là con làm nổ tung cả Thỉnh Trúc Viện của ta không?”

“Đúng vậy!”

Viên Bảo tức giận quay đầu lại: “Đáng tiếc là con không có nhiều pháo như vậy! Nếu không thì cái viện này của người sẽ nổ tung thành bãi đất trống, để người lang thang đầu đường xó chợ!”

Như Ngọc và Như Mặc ở phía sau cũng không nhịn được, hai người cùng cười lên thành tiếng.

Dù cho có nổ tung cả Minh Vương Phủ, chủ tử của mình cũng sẽ không lang thang đầu đường xó chợ đâu?

Chỉ là vị tiểu công tử này của nhà họ...

Tuổi còn nhỏ mà lại có quyết đoán như vậy?

Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.

Mặc Diệp cũng bị nó chọc cười, sau đó hắn nghiêm túc nhìn nó: “Bản vương là phụ thân của con! Ta có thù sâu oán nặng gì với con? Sao con lại muốn làm nổ tung Thỉnh Trúc Viện này của ta để trút giận?”

Một câu “Bản vương là phụ thân của con” khiến lông mày của Viên Bảo càng nhíu chặt lại.

Phụ thân sao?

Hắn! Không! Xứng!

Chỉ cần làm khó dễ mẫu thân thì chính là người xấu!

“Người khiến mẫu thân phải tức giận bỏ nhà đi, người còn muốn làm phụ thân của con, người nằm mơ đi!”

Viên Bảo giội một gáo nước lạnh vào người hắn mà không một chút do dự.

Như Ngọc và Như Mặc đều nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng rồi hai người nhanh chóng hỏi: “Chủ tử, thuộc hạ còn có chuyện phải xử lý, xin cáo lui trước.”

Lúc này chủ tử rõ ràng bị chọc giận rồi.

Nhìn thấy sắc mặt của hắn không thay đổi, hai người họ biết điều chuồn đi mất.

Tiểu công tử này cũng thật sự dám nói!

Trên đời này có bao nhiêu người muốn làm con trai của chủ tử nhà mình, muốn nhận chủ tử làm phụ thân, nhưng chủ tử của mình lại không bằng lòng.

Tiểu công tử này, không nói đến việc rốt cuộc có phải là con trai ruột của chủ tử hay không...

Dựa vào tình yêu thương của chủ tử đối với nó thì nó không nên cố ý chọc giận chủ tử như vậy mới đúng!

Hai người họ lập tức chuồn mất.

Hai má của Mặc Diệp cũng căng ra, đúng là bị lời nói của Viên Bảo chọc giận đến mức không nói nên lời. Một lúc lâu sau, hắn mới trầm giọng hỏi: “Có phải là mẫu thân của con đã dạy con nói như vậy không?”

“Con không phải là một kẻ ngốc, tại sao người luôn nói là mẫu thân con dạy con nói như vậy vậy?”

Viên Bảo cũng không sợ hắn.

Làm nổ tung viện của hắn mà nó cũng dám làm, vậy còn sợ hắn trừng mắt sao?

Khi nghe lời này, Mặc Diệp mới thoải mái.

Đúng rồi, mặc dù nữ nhân Vân Quán Ninh đó ăn nói hơi chua ngoa, hơi khó chịu...

Nhưng thường ngày, nàng rất để tâm đến việc dạy dỗ Viên Bảo.

Nàng luôn dạy dỗ Viên Bảo phải làm một người ngay thẳng.

Chỉ muốn để nó nhìn thấy khía cạnh tốt đẹp của thế giới này, không muốn để nó bị vấy bẩn. Vì vậy Vân Quán Ninh cũng sẽ không dạy Viên Bảo “quan niệm sai lệch” như vậy.

Mặc Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Viên Bảo, chuyện của người lớn, con còn nhỏ thì đừng can thiệp vào.”

“Tại sao con không được can thiệp vào chứ?”

Viên Bảo hỏi ngược lại: “Người có biết người đã khiến mẫu thân của con tức giận đến mức nào không?”

Điều này Mặc Diệp thật sự không biết.

Lẽ nào không phải do Vân Quán Ninh đã làm hắn tức giận sao?

Ở trong cung hắn đã bị mắng một trận, đích thân đi đến Cố gia đón nàng, lại bị Cố Minh châm chọc khiêu khích.

Hắn đường đường là Minh Vương, làm sao chịu được sự tức giận như vậy?

Hắn đã bỏ cả thể hiện, ai biết được nữ nhân này lại được nước lấn tới, không chịu xuống nước. Bây giờ thì ngược lại, còn nói nàng bị chọc giận đến mức nào sao?

Trong lòng Mặc Diệp cười nhạt.

Nhưng đối mặt với Viên Bảo, ánh mắt của hắn rất dịu dàng: “Tức giận đến mức nào vậy?”

“Mẫu thân của con đã khóc!”

Viên Bảo giơ nắm đấm nhỏ lên, hung dữ nói: “Mẫu thân của con chưa bao giờ khóc! Vậy mà lần này lại khóc!”

Vì vậy nó mới tức giận và đến đây làm nổ tung cả viện của Mặc Diệp, tìm cách gây rắc rối cho Mặc Diệp.

Mặc Diệp sững sờ một lúc.

Vân Quán Ninh đã khóc sao?

Hôm đó khi hắn và nàng cãi nhau ở Thanh Ảnh Viện, nàng cũng hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng, không thấy nàng rơi một giọt nước mắt. Nàng vốn tức giận đến mức sắp khóc, nhưng lại giơ tay tát hắn một cái!

Còn bảo hắn cút!

Người nên uất ức là hắn mới đúng chứ?

“Người không tin sao?”

Nhìn Mặc Diệp không lên tiếng, Viên Bảo cau mày nói: “Vì vậy cữu lão gia mới không cho người vào cửa!”

Thảo nào sắc mặt của Cố Minh đối với hắn cũng không tốt, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Trong lòng Mặc Diệp hơi phức tạp.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nữ nhân như Vân Quán Ninh đó sẽ khóc.

Những nữ nhân khác được làm bằng nước, còn nàng thì được làm bằng xi măng cốt thép!

Đừng nói là khóc... ai làm cho nàng uất ức, nàng nhất định sẽ trả lại gấp mười.

Nhưng lại vì hắn mà khóc sao?

Lần này thật sự là hắn quá đáng rồi sao?

Mặc Diệp suy nghĩ đến những lời hôm đó hắn đã nói trước mặt nàng, quả thực có chút quá đáng.

“Người phải đi xin lỗi mẫu thân con! Có biết không?”

Thấy hắn không nói nên lời, Viên Bảo đưa tay ra sờ hai má của hắn: “Người phải dỗ dành mẫu thân của con thật tốt đấy, không được để mẫu thân buồn, vậy thì con sẽ chấm cho người phụ thân giả như người được chín điểm.”

Phụ thân giả sao?

Tại sao Mặc Diệp cảm thấy cách gọi này lại buồn cười như vậy chứ?

“Ta là phụ thân ruột của con.”

Hắn để Viên Bảo sờ mặt của mình, vui tươi hớn hở nói: “Ta là phụ vương của con, không phải là giả.”

“Con nói là phụ thân giả thì chính là phụ thân giả.”

Bộ dạng không biết lẽ phải của Viên Bảo thật sự giống hệt với Vân Quán Ninh.

Mặc Diệp không thèm tranh cãi với nó nữa, chỉ nhìn nó rồi mỉm cười: “Con nói con chấm cho ta chín điểm, vậy điểm tối đa là mấy điểm? Mười điểm sao?”

“Một trăm điểm...”

Sắc mặt của Viên Bảo chán ghét.

Mặc Diệp: “...”

Tình phụ tử dạt dào của hắn cuối cùng đã gửi gắm sai rồi!

Vì vậy, tình yêu sẽ biến mất.

“Người có nghe thấy không! Phải đi xin lỗi mẫu thân của con! Nếu như người dỗ dành mẫu thân của con không tốt, vậy thì con sẽ không nhận người phụ thân như người!”

Viên Bảo ra vẻ oai phong.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của nó, Mặc Diệp có thể có cách gì chứ?

Chỉ có thể chiều chuộng con trai của mình thôi!

“Được, bản vương biết rồi.”

Hắn thành thật gật đầu đáp.

Lúc này Viên Bảo mới hài lòng rồi quay trở về Cố gia, nhìn trăng nhìn sao đợi Mặc Diệp đến xin lỗi, dỗ dành mẫu thân thật tốt rồi họ sẽ quay về Vương Phủ. Nhưng ai biết được rằng nó đã đợi đến khi hoa tàn rồi, cũng không thấy Mặc Diệp đến.

Vân Tiểu Viên vô cùng tức giận!