Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 146: Chỉ có ta mới có thể ức hiếp phụ thân con



Đợi trái đợi phải cũng không thấy Mặc Diệp đến xin lỗi, Viên Bảo lại lén lút về Vương Phủ.

Nhưng mà, Mặc Diệp lại không ở trong phủ.

Đã ba ngày kể từ lần trước nó cho nổ banh Thính Trúc Viện.

Như Mặc và Như Ngọc cũng không có, chỉ có một mình Như Yên trông giữ Thanh Ảnh Viện trống rỗng.

Thấy Viên Bảo, nàng ấy vui mừng nghênh đón: “Tiểu công tử, sao người trở về rồi? Vương phi cũng về rồi sao?”

Hầu hạ Vân Quán Ninh đã lâu, Như Yên đã thật lòng nhận nàng là chủ.

Cũng thật lòng xem Viên Bảo là tiểu công tử của Vương Phủ.

“Không có.”

Viên Bảo cúi đầu ủ rũ lắc đầu: “Như Yên tỷ tỷ, phụ thân giả kia của ta đi đâu rồi? Sao ta tìm quanh Vương Phủ một vòng, cũng không thấy ông ta đâu?”

“Cả Như Mặc ca ca và Như Ngọc ca ca cũng không có, bọn họ đi đâu rồi?”

“Phụ thân giả?”

Như Yên bị xưng hô này làm cho ngạc nhiên.

Một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, thì ra tiểu công tử nói đến vương gia…

Nếu như vương gia nghe được cách xưng hô này, nhất định là tức đến mức bán chết đi?

Dù sao thì hắn cũng yêu thương tiểu công tử đến vậy!

Như Yên nhịn cười, bất đắc dĩ nói: “Thần Cơ Doanh xảy ra chút chuyện, ba ngày trước vương gia đã chạy ra đó xử lý rồi, đến bây giờ còn chưa về.”

Ba ngày trước?

Thế không phải vừa đúng lần đầu tiên nó đến tìm Mặc Diệp sao?

Thảo nào đợi suốt ba ngày, cũng không thấy ông ta đến xin lỗi và dỗ dành mẫu thân.

Thì ra là vì Thần Cơ Doanh xảy ra chuyện?

“Xảy ra chuyện gì thế? Lại có thể xử lý mất ba ngày?”

Sắc mặt Viên Bảo hơi có chút lo lắng.

Nó thông minh hơn những đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều.

Đứa nhỏ ba tuổi hơn nhà người khác có thể còn đang nghịch bùn, Viên Bảo đã quan tâm đến ‘đại sự trong triều’ rồi: “Phụ thân giả của ta có thể gặp chuyện không may gì không?”

“Này…”

Vấn đề này khiến Như Yên nghẹn lại.

Nàng ấy cũng từng muốn đi dò hỏi tin tức, nhưng hỏi Như Mặc, thì phía Như Mặc cũng không nói được điều gì.

Vì vậy, bèn dứt khoát không hỏi nữa.

“Tỷ cũng không biết sao?”

Như Yên lắc đầu: “Ta thật sự không biết.”

Viên Bảo thất vọng: “Vậy được rồi, thế thì ta đến Thần Cơ Doanh xem thử!”

“Đừng!”

Như Yên túm nó lại, khẩn trương nói: “Nghe nói chuyện ở Thần Cơ Doanh, có liên quan đến Doanh Vương! Lúc này người qua đó, nhỡ đâu bị người của Doanh Vương nhìn thấy thì làm sao đây?”

Mặc dù hiện tại vẫn chưa xác định thân thế thật sự của Viên Bảo.

Nhưng dựa vào khuôn mặt giống Mặc Diệp đến bảy tám phần này, ai cũng sẽ nghĩ nó là nhi tử của Mặc Diệp!

Ở thời điểm này, Như Yên không thể để nó đi mạo hiểm!

“Hơn nữa, Thần Cơ Doanh được canh phòng nghiêm ngặt, cơ quan bên trong trùng trùng điệp điệp. Một đứa nhỏ như người sao có thể trà trộn vào đó?”

Như Yên bất đắc dĩ lắc đầu: “Đây không phải là chuyện mà đứa nhỏ như người nên lo lắng!”

“Ta đều đã ba tuổi rồi! Cũng không phải đứa nhóc một hai tuổi, cái gì cũng không hiểu.”

Viên Bảo người nhỏ nhưng rất lém lỉnh, ma quái. Nó học theo dáng vẻ của Cố Bá Trọng, gác hai tay sau lưng, hừ một tiếng rồi đi ra khỏi Thanh Ảnh Viện.

Thấy thế, Như Yên chỉ cảm thấy mắc cười.

Vội vàng đuổi theo, đưa Viên Bảo đến Cố gia.

Cố gia.

Vân Quán Ninh nằm ngủ dưới cây hoa anh đào.

Có một cơn gió nhẹ lướt qua, làm rơi một trận mưa hoa anh đào. Ngay cả trong chén trà bên cạnh, cũng trôi nổi một lớp cánh hoa. Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, nào có chút dáng vẻ ‘nản lòng thoái chí’ nào?

Đều nói là ánh nắng mùa xuân không phơi đen được.

Vừa phơi, đã lốm đốm đầy mặt.

Viên Bảo đi vào thì nhìn thấy nàng nằm dưới cây hoa anh đào phơi nắng, sợ mẫu thân nhà mình bị phơi hư, nó vội vàng cởi áo choàng che lên mặt nàng.

“Vân tiểu viên, con làm gì đó?”

Vân Quán Ninh suýt bị nó dí chết.

“Người muốn con sau này gọi người là Vân mặt rỗ hả?”

Viên Bảo ra vẻ nghiêm trang nói: “Bây giờ người đang cãi nhau với phụ thân giả của con, nếu như người phơi nắng đến nỗi rỗ chỗ đầy mặt, đến lúc đó ông ta càng chướng mắt người.”

“Mặc kệ cái gì mà người trong lòng, mối tương tư, ông ta nhất định sẽ ly hôn với người mặt rỗ như người đây!”

Vân Quán Ninh: “…”

Không phải người ta đều nói rằng, con gái là chiếc áo bông tri kỷ.

Con trai là chiếc áo măng tô ấm ấp sao?

Chiếc áo măng tô này của nàng, hình như bị lọt gió nghiêm trọng lắm?

“Con mới là Vân mặt rỗ ấy.”

Vân Quán Ninh tức giận đẩy bàn tay mập của nó ra, khoác lại áo choàng lên người nó: “Vân tiểu viên, có phải là mẫu thân ta đây được con nhặt từ trong thùng rác ra không?”

“Còn nhi tử con, là do ta nạp tiền điện thoại được khuyến mãi à?”

“Có người mẫu thân nào đáng trách như người không?”

Nàng trừng mắt với nó: “Cái gì mà người trong lòng, mối tương tư, con nghe ai nói đấy hả?”

Nàng dám khẳng định, nàng chưa từng nói những lời này trước mặt Viên Bảo!

“Con nghe người và cửu lão gia nói.”

Viên Bảo chớp chớp mắt, không hề che giấu: “Vừa rồi con gặp Như Yên tỷ tỷ ở ngoài cửa! Tỷ ấy nói Thần Cơ Doanh xảy ra chuyện rồi, phụ thân giả của con đã đến Thần Cơ Doanh, suốt ba ngày trời chưa về nhà.”

“Mẫu thân, có phải ông ta nuôi vợ bé bên ngoài không?”

Một câu rồi lại một câu giật gân, bay ra từ trong miệng tên nhóc thối này, làm vỡ nát tam quan của Vân Quán Ninh.

“Ông ta nhất định là lén làm chuyện xấu sau lưng người. Mẫu thân, người có muốn đến Thần Cơ Doanh xem thử không?”

Không nghe ra ý tên nhóc con này là cố ý lừa nàng đi Thần Cơ Doanh, Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy lòng bàn tay có hơi ngứa ngứa, có thể là phải đánh người mới có thể hết ngứa được!

Nàng quất một cái tát về phía mông Viên Bảo: “Cái hay con không học, cứ học mấy thứ xấu.”

“Ai dạy con mấy thứ vớ va vớ vẩn đấy hả?!”

Viên Bảo sớm đã đoán được nàng sẽ động thủ.

Mắt thấy cái tát của nàng còn chưa rơi xuống, nó lập tức nhấc cái chân ngắn lên, chuồn đi: “Là Như Ngọc ca ca dạy con!”

“Tên Như Ngọc này! Ta nhất định sẽ lột da hắn ta, bẻ xương hắn làm củi đốt!”

Vân Quán Ninh tức đến mức giậm chân.

Viên Bảo chạy một vòng, lại chạy về bên cạnh nàng.

Vân Quán Ninh ngồi xuống ghế, nó vươn tay ra, vòng lấy cổ nàng, kéo đầu nàng vào trong lòng một cách vô cùng bá đạo: “Mẫu thân, không cần phải đau lòng, khóc lóc vì tên phụ thân giả xấu xa đó.”

“Không phải còn có con đây sao? Ông ta không thương người, thì con thương người!”

Vân Quán Ninh cảm động đến ‘nước mắt rơi đầy mặt’.

Có điều là Viên Bảo dùng sức quá lớn, nàng suýt nữa thì bị nó ghìm chết!

“Buông tay.”

Nàng kéo cái tay mập của nó xuống, mặt đỏ tía tai ho khan vài tiếng: “Không phải vừa rồi con đã chạy đi rồi sao? Sao còn quay lại?”

“Mẫu thân, người đến Thần Cơ Doanh xem thử đi.”

Viên Bảo nhíu mày: “Như Yên tỷ tỷ nói, Thần Cơ Doanh xảy ra chuyện có thể là có liên quan đến Doanh Vương. Phụ thân giả ba ngày chưa về, khẳng định là xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Con sợ một mình phụ thân giả không thể ứng phó.”

Nó mở miệng ra là ‘phụ thân giả’, làm cho Vân Quán Ninh cười ngả nghiêng ngả ngửa.

“Con lo lắng cho hắn?”

“Vâng.”

Viên Bảo gật đầu: “Dù sao thì ông ấy cũng là phụ thân con mà…”

Thấy nó thu lại vẻ mặt tinh quái, trong mắt tràn đầy sự lo lắng, Vân Quán Ninh xúc động một hồi.

Đúng vậy, bất kể thế nào, tên cẩu nam nhân đó cũng là phụ thân ruột của nhi tử.

Nhi tử bình thường không nói, cái gì cũng theo nàng, nhưng thật ra trong lòng lại rõ ràng hơn ai hết.

Mặc Diệp, chính là phụ thân nó.

“Được rồi, nể mặt con, ta sẽ đến Thần Cơ Doanh nhìn xem.”

Vân Quán Ninh đứng dậy, sửa sang lại làn váy, bá đạo tuyên bố: “Muốn ức hiếp cũng chỉ có thể là ta ức hiếp cha con, người khác đừng mơ chạm đến đầu ngón tay của hắn!”