Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 167: Trẫm hết cách với nó



Vân Quán Ninh đến rồi?

Nha đầu thối này đến ngay lúc này, nhất định không có chuyện tốt!

Mặc Tông Nhiên bực mình phất tay: “Trẫm không rảnh gặp nó! Bảo nó ngày mai lại đến!”

“Vâng, hoàng thượng.”

Nhưng không lâu sau, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ‘lốp bốp’, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó cửa điện bị người đẩy ra, tiểu công công mặt mày oan ức lăn lê bò lết tiến vào: “Hoàng thượng, nô tài đã nói rồi, nhưng Minh Vương phi không tin!”

“Minh Vương phi nói, người nói hoàng thượng là quân tử, sẽ không nói một đằng, làm một nẻo!”

“Nói một đằng, làm một nẻo? Trẫm nói một đằng, làm một nẻo lúc nào?!”

Mặc Tông Nhiên gác lại chuyện Tống Tử Ngư, quay đầu nhìn tiểu công công kia, cả đầu mù mịt.

Nha đầu này sao lại cố tình gây sự vậy?!

“Minh Vương phi nói, rõ ràng là người đã từng nói Minh Vương phi có thể tự do ra vào Ngự Thư Phòng, bây giờ lại nói mà không giữ lời!”

Tiểu công công lo sợ bất an trả lời.

Vị tiểu công công này họ Lương, là đồ đệ của Tô Bỉnh Thiện. Thấy hắn ta tìm đường chết, khuôn mặt già của Tô Bỉnh Thiện tái mét, vội vàng hòa giải: “Hoàng thượng, hay là nô tài ra ngoài xem thử.”

“Ngươi đi thì có tác dụng gì? Ngươi có thể cản được nó? Trẫm còn hết cách với nó đây.”

Mặc Tông Nhiên nhức đầu xua tay: “Bỏ đi, để nó vào.”

Lương tiểu công công vội vàng đi ra, mời Vân Quán Ninh vào.

Nàng vừa vào cửa, còn không đợi Mặc Tông Nhiên nổi giận, nàng đã cười hi hi hành lễ thỉnh an: “Phụ hoàng vạn tuế!”

“Vạn tuế? Trẫm còn bị ngươi chọc tức thêm nữa, sống đến trăm tuổi cũng khó khăn!”

Mặc Tông Nhiên tức điên nhìn nàng.

“Sao có thể chứ?”

Vân Quán Ninh trưng vẻ mặt vô tội, nịnh nọt nịnh đến vô cùng trôi chảy: “Phụ hoàng đây là đang tự coi nhẹ mình! Người ít nhất cũng phải sống lâu trăm tuổi, con dâu nào dám chọc tức người chứ?”

Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tìm trẫm làm gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là rảnh rỗi vô sự, đến tìm phụ hoàng tán gẫu thôi.”

Vân Quán Ninh tự mình ngồi xuống một bên.

Không giống với những người khác khi vào Ngự Thự Phòng, chỉ có thể đứng một cách cung kính, quy củ, bó tay bó chân, cũng không dám hít thở mạnh.

Nàng cứ như là bước vào cửa nhà mình, còn tự rót cho mình một chén trà.

“Tán gẫu?!”

Mặc Tông Nhiên thiếu chút nữa là bị nàng làm tức xỉu: “Trẫm trăm công nghìn việc, nào có thời gian cùng ngươi tán gẫu?!”

Hóa ra trong mắt nàng, một vị hoàng đế như ông chính là dùng để tán gẫu à?!

“Phụ hoàng không có thời gian thì thôi vậy! Con dâu cũng không dám ép người đi tán gẫu.”

Vân Quán Ninh tỏ vẻ tủi thân.

“Ngươi còn tủi thân nữa hả?”

Mặc Tông Nhiên sắp tức đến mức hồ đồ luôn rồi.

Mặc Diệp ở một bên, lúc này mới thật sự biết được rằng, ngày thường vợ mình ở chung với phụ hoàng như thế nào… Trước mặt phụ hoàng, nàng không hề giống như một con dâu hoàng thất.

Mà giống như con dâu nhà bình thường.

Không, giống như con gái ruột của Mặc Tông Nhiên hơn!

Làm nũng, làm trò trước mặt ông ấy như vậy, sợ là nàng còn chưa từng làm như vậy với Vân Chấn Tung?

Chẳng trách phụ hoàng luôn cảnh cáo hắn, không được ức hiếp nàng.

Thì ra là thật lòng thương nàng.

Nhất thời, trong lòng hắn cảm thấy phức tạp, không biết nên cảm thấy đau buồn vì đứa con trai ruột là mình, hay là cảm thấy may mắn, vì có một người vợ như vậy.

“Phụ hoàng, hôm nay người đã ăn thuốc nổ hả? Mới có chút đã nổ.”

Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống, ra vẻ nghiêm trang nhìn ông: “Thật ra hôm nay con vào cung, còn có một việc chính sự.”

“Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau thả!”

Trước mặt nàng, Mặc Tông Nhiên đều bị đày đọa, không giống như một vị đế vương cao cao tại thượng.

“Phụ hoàng, mời người dùng lời lẽ một cách văn minh, xã hội hài hoà, chúng ta đều là người văn minh!”

Mặc Tông Nhiên: “…Mời nói.”

“Thế này còn được.”

Vân Quán Ninh hài lòng cười: “Không phải là con dâu ràng buộc người, mà là người vốn đã có tuổi, thân thể lại không tốt, tính tình cứ nóng nảy như vậy, không tốt cho người đâu…”

“Ngươi có nói hay không? Không nói thì cút đi! Cứ lải nhải lảm nhảm!”

Mặc Tông Nhiên bực mình trừng nàng.

Nha đầu thối này, có phải là cho nàng mặt mũi quá rồi không?

“Con nghe nói chỗ người có một vị kỳ tài, cho nên cố ý đến gặp thử.”

Thấy ông thật sự tức giận rồi, Vân Quán Ninh nói một hơi xong mục đích đến: “Phụ hoàng cũng biết con người con thích nhất là vào góp vui, xem điều mới, nói không chừng còn có thể giúp người nhìn thử, vị kỳ tài này đặc biệt ở chỗ nào!”

Nói một tràng dài như vậy, nàng gần như không hề dừng lại.

Mặc Tông Nhiên nghe mà khó chịu, suýt nữa là không thở nổi.

Bảo nàng nói nhanh, nàng còn thật sự nói nhanh như vậy?!

“Vị này chính là kỳ tài.”

Mặc Tông Nhiên giơ tay chỉ Tống Tử Ngư, nói một câu có ẩn ý: “Quả thật là một vị kỳ tài.”

Kỳ là kỳ ở chỗ, não không có nếp nhăn.

Thế mà ngay cả chuyện trên mông ông có vết bớt cũng có thể nói ra…

Thấy mặt ông ấy xanh mét, giống như có gì khó nói, Vân Quán Ninh nhìn về phía Mặc Diệp và Tống Tử Ngư với ánh mắt nghi ngờ.

Nhưng người trước thì một vẻ ‘không liên quan đến bổn vương, là hắn ta tự tìm chết’.

Người sau thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, căn bản là không để tâm đến chuyện này.

Chuyện nhỏ!

Nàng bật cười: “Nếu đã là kỳ tài, vì sao phụ hoàng không giữ lại trọng dụng? Dù sao thì hiện nay trong triều thiếu nhất chính là kỳ tài!”

“Hậu cung không được tham gia vào chính sự.”

Mặc Tông Nhiên xụ mặt.

Lúc này đã biết nói hậu cung không thể tham gia vào chính sự rồi?

Lúc trước lấy chém đầu để uy hiếp nàng, lúc bảo nàng bày mưu tính kế, sao không nói hậu cung không được tham gia vào chính sự?

Vân Quán Ninh chớp chớp mắt: “Con dâu chỉ là góp ý cho người.”

“Vậy thì ngươi nói thử, hắn có thể làm gì trong triều?”

“Tên hàng giả Lưu Đại Văn kia không phải bị chém đầu rồi sao? Hiện giờ con thấy trong triều thiếu một Khâm Thiên Giám. Như vị kỳ tài này, nếu đã có thể lọt vào mắt của phụ hoàng, làm Khâm Thiên Giám không phải vừa hay sao?”

Nghe xong lời nàng nói, Mặc Tông Nhiên nhìn nàng một cái thật sâu, ánh mắt phức tạp.

Lưu Đại Văn vừa bị chém đầu, Mặc Diệp đã dẫn Tống Tử Ngư vào cung gặp ông.

Vân Quán Ninh lại nối gót theo sau, đến khuyên ông phong hắn ta làm Khâm Thiên Giám…

Đây thật sự không phải cũng một giuộc sao?

Hai vợ chồng này nghĩ ông già nên hồ đồ rồi, không nhìn ra được ý đồ của bọn họ?

Mặc Tông Nhiên ý vị sâu xa nói: “Diệp Nhi, Quán Ninh, thành thật nói cho trẫm biết, đây có phải là do hai đứa sắp đặt không? Loại bỏ Lưu Đại Văn, để Tống Tử Ngư thay thế?”

Ánh mắt Mặc Diệp chợt lóe.

Chỉ nghe Vân Quán Ninh đã dứt khoát gật đầu: “Đúng thế!”

Mặc Tông Nhiên: “…Các ngươi thật to gan!”

Mặc Diệp vội vàng nói: “Phụ hoàng bớt giận.”

Vân Quán Ninh không hề để ý: “Phụ hoàng, nếu đã biết Lưu Đại Văn là một tên hàng giả, không có bản lĩnh gì, còn giữ lại trong triều, không phải là để ông ta ăn không ngồi rồi sao?”

“Muốn có ăn, thì phải có bản lĩnh và tư cách làm ăn!”

“Sắp đặt là chúng con không đúng, nhưng đã loại bỏ được một tên hàng giả, trả lại cho người một kỳ tài thật sự.”

Dừng một chút, sắc mặt nàng dần dần trở nên nghiêm túc: “Phụ hoàng, đây là cuộc mua bán chỉ có lời không lỗ.”

Mặc Tông Nhiên sao có thể không biết, tên Lưu Đại Văn đó vốn đáng chết?

Tội khi quân đã là tội chết.

Huống chi, ông đã phái người âm thầm điều tra, những năm qua, tên Lưu Đại Văn đó đã làm nhiều việc ác, ăn hối lộ trái luật, quả thật là tội không thể tha thứ!

Nói một cách công bằng, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp thật sự đã làm một chuyện tốt.

Nhưng muốn bảo ông cứ vậy mà cúi đầu, thật sự là tổn hại đến uy nghiêm và thể diện của một vị hoàng đế như ông!

Mặc Tông Nhiên nhíu chặt mày.

Đột nhiên, chỉ nghe ông tức giận quát một tiếng: “Còn dám già mồm át lẽ phải?!”

“Người đâu! Kéo hai đứa nó ra ngoài, đánh đến chết!”