Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 168: Tai tinh chính là hắn ta



Mặc Tông Nhiên đột nhiên tức giận, muốn đánh chết Vân Quán Ninh và Mặc Diệp…

Đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị dọa đến hồn bay phách tán rồi.

Nhưng hai người này vẫn cố tình, không quan tâm tới chuyện đó.

Vân Quán Ninh lắc đầu với vẻ mặt bình tĩnh: “Phụ hoàng, con dâu biết ngài là người bên ngoài thì ác độc nhưng bên trong lại rất mềm yếu, tuyệt đối không muốn đánh chết con dâu và Vương gia đâu.”

Mặc Diệp gật đầu tỏ vẻ tán thành.

“Làm sao ngươi biết được trẫm sẽ không đánh?”

Mặc Tông Nhiên nghiêng đầu liếc nàng một cái: “Trẫm không phải là ngoài thì ác độc nhưng bên trong lại mềm yếu đâu, mà trẫm là ngoài thì mềm yếu nhưng bên trong ác độc đó.”

“Phụ hoàng, người đừng đùa chúng con nữa.”

Vân Quán Ninh cười hì hì: “Nếu như ngài thật sự muốn đánh chết con dâu và Vương gia, Tống Tử Ngư nhất định sẽ nhắc nhở chúng con. Nhưng ngài nhìn hắn xem, hình như cũng không quan tâm lắm.”

“Đủ để hiểu phụ hoàng chỉ là đang hù dọa chúng con mà thôi!”

Mặc Tông Nhiên: “…”

Ông ấy quên mất, Tống Tử Ngư còn đang đứng ở bên cạnh.

“Ngươi cũng hay thật đấy! Nhanh như vậy đã lấy Tống Tử Ngư ra để dọa trẫm rồi? Nếu hắn là người của các ngươi, trẫm để ở bên cạnh mình, không phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”

Ông ấy lạnh nhạt hừ một tiếng.

“Phụ hoàng, người nói lời này nghe khách sáo quá.”

Vân Quán Ninh tỏ vẻ không tán thành: “Toàn bộ Nam Quận này, đều là của phụ hoàng người!”

“Tống Tử Ngư tuy là bạn của chúng con, nhưng đồ của chúng con cũng như của người, hắn không phải chính là người của người sao?”

“Nếu đã như vậy, người còn lo lắng cái gì chứ?”

Mặc Tông Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, hình như nghe cũng có lý.

Cứ như vậy, Vân Quán Ninh dựa vào tài ăn nói của nàng, rất nhanh đã xoay chuyển được cục diện. Mặc Tông Nhiên phất tay ra hiệu cho ngự lâm quân vừa mới tiến vào rút lui ra ngoài, lúc này mới cẩn thận quan sát Tống Tử Ngư.

Vừa nãy, nghe Vân Quán Ninh nói… hắn ta là bạn của bọn họ.

Tâm trạng của Tống Tử Ngư rất phức tạp.

Hắn ta năm nay mới vừa tròn hai mươi ba, đi chu du khắp thiên hạ, quen biết vô số người.

Đây là lần đầu tiên có người xem hắn ta là bạn.

Trước đó, những người khác đều nói hắn ta là quái thai, là một quái thai không cần đoán cũng biết tên.

Vì vậy không một ai bằng lòng kết giao cùng hắn ta, vì sợ sẽ bị hắn ta nhìn thấu bí mật trong nội tâm, hoặc là những suy nghĩ trong lòng.

Tuy rằng hắn ta là thiên sư, nhưng cũng là một thiên sư có đạo đức!

Ai mà rảnh đến nỗi động một tí là nhìn trộm nội tâm của người khác?

Cái này cũng cần phải có công lực đó!

Nếu hắn ta thường xuyên nhìn trộm nội tâm của người khác, bại là thần, thiệt là thọ. Cứ như vậy mãi, sợ là hắn ta vẫn chưa kết giao được bạn, mà bản thân đã mệt chết rồi!

Vân Quán Ninh và Mặc Diệp, thật sự cũng không sợ hắn ta…

Có hai vợ chồng này vỗ ngực đảm bảo, Mặc Tông Nhiên cũng giữ lại Tống Tử Ngư.

Nhưng, ông ấy cũng cần phải kiểm tra Tống Tử Ngư.

“Nếu trong vòng một tháng ngươi có thể giải quyết chuyện nạn đói lần này của bá tánh, có thể tẩy trắng thanh danh không được tốt của Thần Cơ Doanh, trẫm lập tức phong ngươi làm Khâm Thiên Giám!”

Mặc Tông Nhiên nghiêm túc nhìn hắn ta.

Vậy mà hắn ta lại không sợ hãi chút nào.

Hắn ta mỉm cười: “Đâu cần tới một tháng, nửa tháng, ta là có thể khiến cho hoa màu của bá tánh chết đi sống lại.”

“Ồ? Ngươi tự tin như thế sao?”

Mặc Tông Nhiên kinh ngạc.

Nhưng ông ấy vẫn có một niềm tự tin mạnh mẽ đối với Tống Tử Ngư.

Hình như tên nhóc trẻ tuổi này, thật sự có bản lĩnh như vậy, lời này cũng không giống như là đang nói khoác…

“Được! Nếu đã như vậy, trẫm sẽ chống mắt lên xem ngươi làm cái gì!”

Mặc Tông Nhiên giải quyết xong chuyện.

Ba người thuận lợi xuất cung.

“Dọa chết ta rồi.”

Mới ra khỏi cửa cung điện, Vân Quán Ninh đã thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: “Ta còn tưởng, phụ hoàng thật sự muốn chém đầu ta chứ!”

Mặc Diệp: “…”

“Chỉ có vậy mà ngươi đã sợ rồi? Mới vừa rồi không phải rất ngầu sao?”

Hắn ở cạnh Vân Quán Ninh, học được không ít từ hiện đại: “Ta còn tưởng ngươi thật sự không sợ trời không sợ đất chứ.”

“Sao lại không sợ được chứ? Đó chính là phụ hoàng đó! Trong lời đồn có nói: Chỉ cần phụ hoàng gầm một tiếng thôi, cả kinh thành đều phải run cầm cập!”

Nàng chính là một con hổ giấy đó được không!

Vân Quán Ninh liếc hắn một cái, “Ta giả bộ đó! Không được để run mất khôn được.”

Ai mà không sợ hoàng đế chứ?

Hoàng đế trở mặt còn nhanh hơn thời tiết thay đổi nữa, trong tay còn nắm giữ sự sống chết của tất cả mọi người, ai mà dám tùy ý trêu đùa?

Mặc Diệp cười nhìn nàng, quay đầu hỏi Tống Tử Ngư: “Tử Ngư, ngươi ở trước mặt phụ hoàng nhận lời nửa tháng có thể thay đổi được tất cả, thật sự là làm được sao?”

“Được.”

Tống Tử Ngư gật đầu: “Nhưng trước đó, ta phải quay về núi Vân Vụ một chuyến.”

“Ngươi đi gặp Huyền Sơn tiên sinh à?”

Vân Quán Ninh hỏi.

“Ừm.”

Tống Tử Ngư do dự nói: “Ta đã đoán ra rồi, liên tiếp mấy ngày nay kinh thành đều có mưa, chắc chắn là do tai tinh quấy phá.”

Mới vừa rồi hắn ở trước mặt Mặc Tông Nhiên cũng nói như vậy, Mặc Diệp còn tưởng hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Bây giờ xem ra, quả thực là có chuyện?

“Tai tinh quấy phá? Tai tinh nào?”

Nếu Tống Tử Ngư đã nói vậy rồi, hẳn là không hề có quan hệ với Thần Cơ Doanh.

“Ở chỗ đó.”

Đôi mắt của hắn ta trầm xuống, giơ tay chỉ về hướng nào đó.

Ánh mắt của Mặc Diệp nhìn theo ngón tay của hắn ta, mặt rất nhanh đã biến sắc, nhìn Vân Quán Ninh: “Chỗ đó là Doanh Vương Phủ! Chẳng lẽ tai tinh là…”

Mặc Hồi Phong?

“Không sai.”

Tống Tử Ngư trầm giọng nói: “Tai tinh mới từ Tây Bắc trở về, mang tới cơn ác mộng cho kinh thành.”

“Nhưng trận mưa này, đã mưa được vài tháng rồi, mấy ngày gần đây mới tạnh mưa. Mà lão Tam, mới từ bên Tây Bắc trở về. Nhưng hồi kinh chưa đến một tháng, sao có thể có liên quan tới hắn chứ?”

Mặc Diệp đầy nghi ngờ.

Vân Quán Ninh cũng tỏ vẻ rất tò mò: “Tử Ngư, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, nói hết câu đi.”

“Tai tinh mặc dù mới từ Tây Bắc trở về, nhưng hắn làm việc ác quá nhiều, oan nghiệt nhiều vô số kể, vì vậy sự xui xẻo này vẫn luôn đi theo hắn.”

Sắc mặt Tống Tử Ngư hơi trầm xuống.

Mặc Diệp không phản bác lại.

Mặc Hồi Phong này lòng dạ độc ác, đối với huynh đệ của chính mình cũng có thể hạ độc thủ.

Nói hắn ta làm nhiều việc ác, cũng không phải là nói quá.

“Nếu ta đoán không sai, trận mưa ngày đó, chính là do người mà hắn gần gũi nhất gặp nạn.”

Nghe được lời này, Vân Quán Ninh hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi! Ta còn nhớ cái ngày ở trong cung đó, Tần Tự Tuyết bị đánh một trận bằng roi.”

Chính là khi chuyện trộm lệnh bài bị phát hiện, Triệu hoàng hậu vì để bảo vệ Tần Tự Tuyết, nên đã đánh đòn phủ đầu trước, đánh nàng ta bằng roi.

Vì vậy Mặc Tông Nhiên mới không xử phạt lần nữa.

“Nàng ta bị đánh đến sảy thai, vào ban đêm của ngày hôm đó mưa to như trút nước vậy.”

Vân Quán Ninh từ từ nhớ lại: “Khi đó ta còn tưởng là mưa đầu mùa xuân cơ. Ai ngờ trận mưa đó cứ kéo dài liên tục không ngừng, liên tục mưa trong một tháng hơn.”

Hôm đó là ban đêm, sấm chớp ầm ầm, liên tục vang lên.

Ngay cả Viên Bảo, luôn cuộn tròn trong lòng của nàng, cũng bị dọa bởi tiếng động ở bên ngoài.

Nghe Tống Tử Ngư nói như vậy, nàng cũng nhớ tới cái đêm kỳ lạ đó.

Thì ra trận mưa kỳ quái này, là do nghiệp chướng Mặc Hồi Phong mang đến!

“Trên đời này, thật sự có chuyện…”

Hoang đường như vậy sao?

Lời vừa nói ra, Vân Quán Ninh lại đột nhiên im lặng.

Nàng có thể xuyên không từ thế kỷ hai mốt tới nơi này, lại còn mang theo cái không gian vạn năng thần kỳ đó, thì trên đời này còn có chuyện gì là không có khả năng?

Thấy nàng đột nhiên im lặng, Mặc Diệp nhìn nàng đầy nghi ngờ.

Đúng lúc này, vai của Vân Quán Ninh bị người ta vỗ một cái: “Quán Ninh, như vậy…”

Nàng tức khắc hét to rồi nhảy dựng lên: “Á!”

Vân Quán Ninh vội quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ cái người ở đằng sau vỗ vai nàng là ai, lập tức trừng mắt gào lên: “Ngươi muốn chết à!”