Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 171: Phản kích của Vân Quán Ninh



"Hoàng thượng, đúng thật là có chuyện này ạ!"

Tô Bỉnh Thiện ấp a ấp úng, nhìn Mặc Tông Nhiên muốn nói lại thôi: "Đức Phi nương nương quả thật đã phân phó cung nhân, hỏi thăm tất cả tin tức về Tống Tử Ngư!"

Như thế này là không được!

Sủng phi trên đầu quả tim của hoàng thượng, thế nhưng lại coi trọng một mỹ nam tử trẻ tuổi như Tống Tử Ngư?

Ông đường đường là hoàng thượng, nhưng đầu lại đội nón xanh rồi?

Mặc Tông Nhiên chau mày, tựa như tin tức này làm cho ông khó có thể tiêu hóa được.

Vẻ mặt Vân Quán Ninh lộ vẻ cảm thông nhìn ông: "Phụ hoàng, con dâu thấy đỉnh đầu của người càng ngày càng không ổn rồi."

"Sao lại nói như vậy?"

Giọng nói của Mặc Tông Nhiên âm u, cho dù là ai nghe thấy cũng có thể nhận ra lửa giận mà ông đang kìm chế.

Vân Quán Ninh lắc đầu thở dài: "Đỉnh đầu của người, đều đã xanh thành một đồng cỏ rồi! Nếu không hay là người cứ mời mẫu phi đến đi, hai người đóng cửa tự giải quyết với nhau cho tốt?"

Mặc Tông Nhiên đang cân nhắc đề nghị của nàng.

Nhưng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của ông đã dần chuyển thành lạnh như băng, đôi mắt u ám như thể nổi lên gợn sóng.

Suy nghĩ một lát, Mặc Tông Nhiên phân phó Tô Bỉnh Thiện gọi Đức Phi lại đây.

Điều kiện tiên quyết là, không thể đánh rắn động cỏ.

Mặc cho Đức Phi hỏi cái gì, Tô Bỉnh Thiện cũng không được nói.

Vân Quán Ninh thành công lui ra.

Ra khỏi Ngự Thư Phòng, nàng lập tức trốn đi xem náo nhiệt.

"Hừ, lần này mà cũng không thể xóa bỏ nghi ngờ của người đối với ta, từ nay về sau không dám lại tính kế ta nữa... Thì tên của Vân Quán Ninh ta, viết ngược!"

Nàng hừ lạnh một tiếng, tiện tay lấy một cây kẹo mút từ trong không gian.

Vị cam, cũng không tệ lắm.

Đức Phi không phải vẫn luôn nghi ngờ nàng có quan hệ không rõ ràng với Tống Tử Ngư sao?

Mặc Tông Nhiên hiểu rõ hơn ai hết thân phận của Tống Tử Ngư là gì.

Làm sao hắn ta lại có thể có quan hệ tình cảm với Vân Quán Ninh được đây?

Nếu thật sự như vậy, ông đã không chấp nhận Tống Tử Ngư, dành sự tín nhiệm cùng bồi dưỡng hắn ta trở thành người mới trong Khâm Thiên Giám.

Nghi ngờ của Đức Phi, rõ ràng là đang đánh vào mặt Mặc Tông Nhiên!

Lời giải thích của nàng, Đức Phi không tin.

Như vậy để chính miệng Mặc Tông Nhiên giải thích cho bà đi!

Bà nghi ngờ nàng không tuân thủ nữ tắc, vậy để cho bà cũng nếm thử chút cảm giác đó đi, bị Mặc Tông Nhiên nghi ngờ bà không tuân thủ nữ tắc... Vân Quán Ninh nhịn đủ rồi, lúc này đây phải toàn lực phản kích!

Rất nhanh, Đức Phi đã vào trong Ngự Thư Phòng.

Vân Quán Ninh tránh ở phía sau cây cột, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.

Lúc đầu giọng nói của hai người không to lắm, nghe không rõ ràng gì cả.

Nhưng rất nhanh sau đó, chợt nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn của Đức Phi hỏi: "Hoàng thượng, người nghi ngờ thần thiếp?"

"Không chỉ nghi ngờ, mà trẫm còn có chứng cứ!"

Mặc Tông Nhiên còn không có ý định hạ giọng xuống.

"Hoàng thượng!"

Đức Phi lại hét lên: "Thần thiếp hầu hạ ngài đã nhiều năm, chẳng lẽ ngài còn không hiểu con người thần thiếp rốt cuộc là như thế nào sao? Sao ngài có thể vu oan cho thần thiếp như vậy?"

Lần này, Mặc Tông Nhiên không nhẫn nhịn được nữa.

"Nguyên nhân chính là vì trẫm hiểu nàng, mới có thể nghi ngờ nàng!"

Vừa nghe thấy lời này...

Hai mắt Vân Quán Ninh sáng lên.

Có lẽ nào có chuyện bát quái gì ở đây sao?

Hai người này trước đây còn có bí mật gì?

"Hai mươi năm trước, nàng trầm mê sắc đẹp, trẫm đều nhịn! Tại sao đã qua hai mươi năm rồi, con trai cũng đã lớn như vậy, mà nàng vẫn không đổi được tật xấu đó?"

Mặc dù cách cánh cửa sổ, Vân Quán Ninh cũng đoán được Mặc Tông Nhiên lúc này đang tức giận như thế nào.

"Trẫm vốn tưởng rằng, hai mươi năm qua nàng thành thật yên phận, nhất định là đã bỏ đi cái tâm tư này rồi."

"Nào ngờ, trẫm vẫn là nhìn lầm nàng!"

"Hoàng thượng!"

Đức Phi cũng tức giận không nhỏ: "Thần thiếp đã giải thích với ngài bao nhiêu lần rồi ngài còn không nhớ? Đó không phải là trầm mê sắc đẹp, cái gì thần thiếp cũng chưa làm, chỉ đơn thuần cảm thấy mỹ nam tử đó đẹp mắt mà thôi!"

"Trong lòng thần thiếp chỉ có ngài, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ngài!"

"Liếc nhìn người nam nhân khác nhiều hơn bình thường, đây chính là không làm chuyện có lỗi của nàng sao?"

Dưới sự tức giận, Đức Phi cũng không cẩn thận lựa chọn ngôn từ nữa: "Là chính người, đã hơn hai mươi năm trôi qua, tính đa nghi vẫn không bỏ được!"

"Ngài đã nói sẽ không bao giờ lại nghi ngờ thần thiếp nữa!"

"Đúng là trẫm đã nói như vậy, trẫm cũng đã tin nàng hai mươi năm, nhưng bây giờ thì sao?"

Hai người tiếp tục tranh cãi.

Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn, cúi đầu nở nụ cười.

Chẳng trách Mặc Tông Nhiên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.

Hóa ra, Đức Phi đã từng có "tiền án"!

Nàng còn đang sợ nói xạo vài câu, không thể làm cho Mặc Tông Nhiên nghi ngờ Đức Phi... Nhưng nhìn tình hình bây giờ, quả nhiên ông trời cũng muốn đứng về phía nàng!

"Hoàng thượng, vì sao ngài lại đột nhiên nghi ngờ thần thiếp như vậy?"

"Vậy vì sao nàng lại muốn thăm dò tin tức về Tống Tử Ngư?"

Tranh cãi trong Ngự Thư Phòng đã dần dần hạ xuống.

Vân Quán Ninh nghe không rõ lắm, nhìn xung quanh, vội vàng trượt xuống góc chân tường.

Nhưng có lẽ Đức Phi và Mặc Tông Nhiên đã giải thích rõ ràng với nhau rồi, vừa rồi rõ ràng còn đang cãi nhau một trận to như thế, mà bây giờ đã ngồi xuống uống trà nói chuyện trong hòa bình.

"Hóa ra là nha đầu thối Vân Quán Ninh kia, cho thần thiếp một gậy sau lưng!"

Đột nhiên nghe thấy tên của chính mình, ánh mắt Vân Quán Ninh lóe lên.

"Nàng đừng cố chấp với suy nghĩ đó nữa! Trẫm đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi? Nha đầu kia trẫm cảm thấy rất tốt, Diệp Nhi cũng thích nó như vậy! Nàng đừng lộn xộn."

Mặc Tông Nhiên bất đắc dĩ: "Thế mà nàng lại nghi ngờ nó có quan hệ với Tống Tử Ngư..."

"Nếu nàng ta với Tống Tử Ngư là vô tội, vì sao không giải thích cho thần thiếp?"

Đức Phi than thở nói.

"Giải thích cho nàng thì nàng nghe sao? Nàng có tin sao? Nếu như nàng tin tưởng, nó còn có thể gậy ông đập lưng ông, đến cáo trạng nàng với trẫm?"

Mặc Tông Nhiên tức giận.

Đức Phi: "..."

Chột dạ, đuối lý, chỉ còn cách cúi đầu uống trà.

"Chuyện này là nàng không đúng. Tống Tử Ngư thật ra là bạn bè tốt của vợ chồng son bọn nó, là do bọn nó tiến cử cho trẫm, trẫm còn đang muốn giao cho một trách nhiệm quan trọng."

Mặc Tông Nhiên lại nói: "Nếu nàng còn tiếp tục xằng bậy."

"Đến lúc đó, có khi trẫm thật sự mất đi một nhân tài như Tống Tử Ngư!"

Vừa nghe thấy mình suýt chút nữa đã gây nên chuyện xấu, Đức Phi áy náy tự trách: "Hoàng thượng, xin lỗi, đều là thần thiếp không tốt... Là thần thiếp nhất thời xúc động."

"Nàng nói với trẫm thì có ích gì? Đi mà nói với nha đầu Quán Ninh kia đi."

Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng, lúc này Đức Phi mới đứng dậy rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Vân Quán Ninh vội vàng trốn đi.

Chờ bà đi xa rồi, lúc này nàng mới ló đầu nhìn xung quanh, tính toán rời cung.

Nào ngờ vừa mới đứng dậy, phía sau truyền đến giọng nói và tiếng cố nhịn cười của Tô Bỉnh Thiện: "Vương phi, người ngồi xổm rất vất vả đúng không? Hoàng thượng mời người vào trong uống thêm chén trà."

Mặt Vân Quán Ninh đỏ bừng: "..."

Ôi vãi!

Đứng góc tường nghe trộm, bị bắt quả tang!

Việc này thật là xấu hổ!

Nàng đang định đánh chết không chịu thừa nhận, quay đầu bỏ trốn.

Nào ngờ giọng nói tựa như âm hồn văng vẳng truyền vào tai nàng: "Vương phi, Hoàng thượng đã sớm biết người ở bên ngoài rồi."

Như vậy chỉ sợ nàng vừa chạy được một đoạn, Mặc Tông Nhiên đã gán cho nàng một tội danh, trực tiếp uy hiếp chém đầu nàng.

Do dự hồi lâu, rốt cuộc Vân Quán Ninh vẫn quay đầu: "Ha ha."

Nàng cười mỉa: "Chân tay ta tê rần, chạy vài bước để hoạt động gân cốt."

Trên mặt thì cười hì hì, trong lòng thì chửi thầm đệch cụ.

Nghe lén không thành công!

Vào trong Ngự Thư Phòng, đón tiếp nàng là một cuốn sổ ghi chép bay tới: "Nha đầu vô liêm sỉ! Chân tường của trẫm mà cũng dám nghe lén, có tin trẫm chém đầu ngươi hay không?"

Quả nhiên, lại uy hiếp chém đầu nàng.

Vân Quán Ninh bị uy hiếp thành thói quen.

Nàng nở một nụ cười đáng khinh, nhặt quyển sổ trên mặt đất lên: "Phụ hoàng, trời đang hanh khô, hãy kiềm chế cảm xúc."

"Còn kiềm chế cảm xúc? Trẫm không chém đầu ngươi, ngươi nên A Di Đà Phật mới phải!"

"Con dâu cũng không phải là ni cô, A Di Đà Phật cái gì..."

Vân Quán Ninh nhỏ giọng tiến lại gần: "Con dâu không phải là đứng chân tường nghe trộm, mà là vừa rồi đúng lúc đau bụng, nên ngồi xổm ở ngoài một lúc thôi!"

"Ai biết người và mẫu phi đang nói chuyện với nhau đâu."

Mặc Tông Nhiên kinh ngạc nhìn nàng: "Vân Quán Ninh, trẫm phát hiện ngươi càng ngày càng vô liêm sỉ, đã nâng lên một tầm cao mới!"

"Thế nhưng lại có thể dùng vẻ mặt nghiêm trang nói hươu nói vượn? Ngươi nghĩ trẫm ngốc sao?"

Vân Quán Ninh tỏ vẻ thực vô tội: "Con dâu là đang ăn ngay nói thật."

Thần con mẹ nó ăn ngay nói thật!

Mặc Tông Nhiên thu lại ánh mắt: "Ngươi cũng biết, chuyện hôm nay trẫm và Đức Phi cãi nhau rất nhanh sẽ truyền khắp hậu cung. Đến lúc đó sẽ tạo thành tình hình tồi tệ hơn nữa chứ?"

Vân Quán Ninh nghe được, cảm thấy lời này của ông còn có thâm ý khác...

Chẳng lẽ là, trong cung đã xảy ra chuyện rồi?