Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 172: Đức Phi thất sủng



Lời nói của Mặc Tông Nhiên quả thực không sai.

Chuyện ông "cãi nhau" với Đức Phi rất nhanh đã truyền khắp hậu cung.

Mỗi người trong hậu cung đều vô cùng khiếp sợ, vội vàng truyền từ người này sang người kia.

Đó thực sự là bởi vì, Đức Phi đã được Mặc Tông Nhiên chuyên sủng mấy năm nay. Những năm gần đây mặc dù Triệu hoàng hậu là người trấn giữ phía sau, nhưng đầu quả tim nhận được sủng ái từ hoàng thượng vẫn là Đức Phi.

Hậu cung không thiếu những con người mới, chỉ thiếu những người mới được sủng ái mà thôi.

Những người mới tiến cung, hoặc là vì lợi ích gia tộc, hoặc là vì quần thần muốn lấy lòng Mặc Tông Nhiên.

Tuổi của các nàng cũng tựa tựa nhau, lại chỉ có thể ngày qua ngày ở phía sau đi tới đi lui.

Chẳng những không được sủng, còn có thể bị ức hiếp.

Vậy nên lúc này đây nghe nói Đức Phi bị thất sủng... nhóm phi tần hậu cung chỉ thiếu điều tổ chức một cái cung yến, để ăn mừng hôm nay thật là một ngày tốt lành!

Ngày kế tiếp, Khôn Ninh Cung.

 

 

Triệu hoàng hậu đang ngồi trên ghế cao, nhìn xuống một đám phi tần đang ngồi hai bên trái phải đối diện với nhau, ánh mắt dừng lại ở ghế ngồi trống trải phía bên trái một giây.

Bà ta nâng chén trà lên, che giấu đi khóe miệng đang nhếch lên.

"Sao hôm nay Đức Phi không đến thỉnh an bổn cung?"

Triệu hoàng hậu đặt chén trà xuống, nhàn nhạt hỏi.

Mỗi ngày phi tần đều phải tới thỉnh an hoàng hậu, đây là quy định do lão tổ tông đặt ra.

Đức Phi là người luôn luôn không vắng mặt, hơn hai mươi năm qua bất kể mưa gió cũng đều tới.

Thế nhưng hôm nay lại không thấy người đâu?

Đương nhiên Triệu hoàng hậu biết nguyên nhân Đức Phi vắng mặt, chỉ là vẫn cố tình hỏi mà thôi.

"Hoàng hậu nương nương, có lẽ là bởi vì hôm qua Đức Phi tỷ tỷ cãi nhau với hoàng thượng, tự biết nàng đã bị thất sủng, cho nên không còn mặt mũi đi ra gặp người khác!"

Ngồi gần nhất với vị trí của Đức Phi, lúc này Thục Phi lên tiếng một cách quái gở.

Đã lâu rồi nàng ta không để lộ một gương mặt xấu tính như thế này.

Ngũ quan không tốt, ánh mắt không tốt, nói chuyện không tốt.

Lúc này, vẻ mặt của Thục Phi vô cùng đắc ý.

Đức Phi thất sủng, đó chính là cơ hội của các nàng!

"Đúng vậy! Dù sao hoàng thượng đã chuyên sủng Đức Phi nương nương nhiều năm nay. Đức Phi nương nương đột nhiên bị thất sủng, chắc chắn trong lòng nàng sẽ rất đau khổ."

Hàn Tần che miệng.

Nhóm phi tần còn lại cũng mở miệng phụ họa theo.

Triệu hoàng hậu sao có thể không biết nguyên nhân hôm nay Đức Phi không tới?

Chẳng qua là bà ta muốn nghe đám phi tần này ở sau lưng sẽ bàn luận như thế nào về Đức Phi... Quả nhiên không làm bà ta thất vọng, nghe thấy những lời nói này, trong lòng bà ta cực kỳ vui sướng.

Trương ma ma vội vàng đáp: "Nương nương, sáng sớm nay Vĩnh Thọ Cung có mưa phùn."

"Nói là Đức Phi nương nương sáng sớm bị đau đầu, hôm nay sẽ không vội tới thỉnh an nương nương."

"Đau đầu?"

Thục Phi cười nhạo: "Cáo ốm không đến, thật đúng là biết lấy cớ!"

Triệu hoàng hậu ý bảo Trương ma ma lui ra, ngẩng đầu liếc nhìn Thục phi một cái: "Thục Phi, Đức Phi từ trước đến giờ cơ thể vẫn luôn không tốt, có lẽ thật sự bị đau đầu."

"Các ngươi đừng có ở sau lưng mà chê cười Đức Phi! Nếu bị hoàng thượng nghe được, có lẽ sẽ trách tội các ngươi đấy."

Bà ta cười nhẹ, ý tứ hàm xúc không rõ: "Hoàng thượng chuyên sủng Đức Phi nhiều năm. Lúc trước cũng không phải chưa từng có cãi vã, chưa biết chừng ngày mai lại làm hòa, đến lúc đó đến lượt các ngươi bị mắng."

Ngoại trừ những người mới tiến cung, Thục Phi và những người khác đều là người già đã đắm mình rất lâu ở trong hậu cung này.

Ai lại không hiểu Triệu hoàng hậu muốn nói gì?

Ý của bà ta là, có thể bàn luận về Đức Phi, nhưng tốt nhất là không thể để hoàng thượng nghe được.

Bây giờ hoàng thượng và Đức Phi có tranh cãi, là thời điểm tốt nhất để các ngươi tranh thủ tình cảm...

Nghênh diện ánh mắt đầy hàm ý của bà ta, ánh mắt của Thục Phi khẽ lóe lên.

Chờ sau khi đám phi tần đã rời đi rồi, Thục phi lấy cớ vòng vèo trở lại.

"Nương nương."

Nàng ta cung kính cúi người hành lễ.

"Ngồi đi."

Triệu hoàng hậu kêu nàng ta ngồi xuống, phân phó cho cung nhân dâng trà lên: "Ngươi hầu hạ hoàng thượng đã nhiều năm, nhưng vẫn mãi không xoay người được. Lúc này đây, không cần bổn cung nhắc nhở, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?"

"Vâng, thần thiếp đã biết, đa tạ nương nương dạy bảo."

Thục Phi ở trước mặt Triệu hoàng hậu giống như một con mèo nhu thuận.

"Nhưng bổn cung phải nhắc nhở ngươi một câu... Bây giờ hoàng thượng và Đức Phi chỉ là có cuộc tranh chấp, Đức Phi cũng không tính là thất sủng. Ngươi phải tranh thủ tình cảm, bổn cung không ngăn cản ngươi! Nhưng nếu ngươi xuống tay đối với Đức Phi..."

Trong mắt Triệu hoàng hậu lóe lên một tia u tối.

Bà ta chậm rãi đặt chén trà xuống: "Cũng đừng trách bổn cung không nhắc nhở ngươi trước."

Bà ta đang ám chỉ Thục Phi: chưa đến lúc để ra tay với Đức Phi.

Thục Phi âm thầm sợ hãi, vội vàng đáp lại: "Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng hậu nương nương."

Sau khi ra hiệu cho nàng ta không còn chuyện gì khác thì trở về, Triệu hoàng hậu mới cười lạnh nói: "Những nữ nhân này, ngoại trừ ý nghĩ tranh đoạt sủng ái của hoàng thượng, trong đầu chẳng còn thứ gì khác."

"Mà không biết rằng, sự sủng ái của hoàng thượng chỉ là nhất thời, chỉ có quyền lực mà bản thân nắm trong tay, mới là cả đời!"

Bà ta liếc sang Trương ma ma hỏi: "Mấy ngày gần đây, Phong Nhi như thế nào rồi?"

"Nương nương, khoảng thời gian này Doanh Vương vẫn luôn dưỡng bệnh ở trong vương phủ, chỉ là..."

Trương ma ma muốn nói lại thôi.

"Nói!"

"Chỉ là Vân nhị tiểu thư, rất thường xuyên ra vào Doanh Vương phủ."

Lúc này Trương ma ma mới cẩn thận đáp.

"Vậy sao?"

Triệu hoàng hậu cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhỏ giọng phân phó: "Ngươi phái người dặn dò Phong Nhi, thời gian này tốt nhất nên an phận một chút! Việc của Vân Đinh Lan kia, tạm thời nhịn xuống."

"Nếu phụ hoàng của nó biết, lại trách phạt nó nữa!"

"Vâng, nương nương."

"Đúng rồi, gần đây Tần Tự Tuyết thế nào?"

Triệu hoàng hậu lại hỏi.

Trương ma ma biết, chủ yếu là bà ta muốn hỏi, thái độ của Tần Tự Tuyết đối với Vân Đinh Lan...

"Hồi bẩm nương nương, có lẽ Doanh Vương phi đã tiếp nhận được chuyện này. Cho nên thời gian này, đối với Vân nhị tiểu thư đều dùng thái độ nước sông không phạm nước giếng, hai người chưa từng đối đầu trực diện."

Nghe vậy, lúc này Triệu hoàng hậu mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Như vậy là tốt!"

Bà ta gật đầu: "Để ý Tần Tự Tuyết, đừng để nó ở thời điểm mấu chốt lại gây chuyện."

"Vâng, nương nương."

Trương ma ma cung kính hành lễ.

"Ngoài ra, ngươi đi mời Tôn Đáp Ứng đến đây gặp bổn cung."

...

Chưa tới hai ngày sau, chuyện Tôn Đáp Ứng được sủng ái cũng đã truyền khắp hậu cung...

Nghe nói Hoàng thượng rất sủng ái Tôn Đáp Ứng này!

Đức Phi làm sao còn có thể vực dậy, cứ như vậy trở thành người cũ rồi?

Còn là một người cũ lớn tuổi!

Buổi chiều ngày hôm nay, Vân Quán Ninh tới phủ Chu Vương châm kim cho Mặc Vĩ, lại thuận đường đi đến Cố gia đón Viên Bảo. Vừa mới quay về Vương phủ, đã thấy Mặc Phi Phi chờ ở đại sảnh.

"Phi Phi, sao muội lại tới đây?"

"Thất tẩu."

Mặc Phi Phi đứng dậy, nhìn thoáng qua Viên Bảo đang nắm lấy tay nàng.

Nếu là ngày thường, nhìn thấy Viên Bảo, nàng ta sẽ yêu thích không nỡ buông tay, còn ôm nó rất lâu.

Nhung hôm nay, Mặc Phi Phi lại thờ ơ, giống như không quan tâm tới bất cứ điều gì.

Vân Quán Ninh lập tức vỗ vỗ cánh tay của Viên Bảo, ý bảo nó ra ngoài chơi trước.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Vân Quán Ninh nhìn nàng ta, tò mò hỏi.

"Tỷ còn chưa nghe nói hay sao? Bởi vì phụ hoàng và mẫu phi cãi nhau, khoảng thời gian này phụ hoàng còn không bước qua cảnh của Vĩnh Thọ Cung, mẫu phi cũng là bị bệnh không dậy nổi, cả ngày cứ buồn bã."

Mặc Phi Phi thở dài một hơi, nâng má: "Không phải trước đây hai người đó chưa từng cãi nhau."

"Nhưng lần này, lại đặc biệt kịch liệt! Mẫu phi thế nhưng lại bị thất sủng!"

Nàng ta vẫn có chút không thể tin được: "Ngay cả muội muốn đi gặp phụ hoàng, làm cho người đến nhìn mẫu phi một cái, ai ngờ ngay cả mặt phụ hoàng muội cũng không được nhìn thấy!"

"Ngược lại là thấy Tôn Quý Nhân đi ra từ Ngự Thư Phòng!"

"Phụ hoàng rõ ràng đã hạ lệnh, nghiêm cấm phi tần ra vào Ngự Thư Phòng, mà Tôn Quý Nhân này..."

Dừng một chút, Mặc Phi Phi cắn chặt răng, dường như có chút khó mở miệng.

"Thất tẩu, chúng ta đều là người một nhà, muội có lời muốn nói thẳng! Hôm nay muội tới chính là muốn nhờ tỷ giúp đỡ!"