Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 176: Là một kẻ hung hăng



“Để ca ca của vị Tôn Đáp ứng này tiến cung cho bổn Vương phi nhìn một chút.”

Vân Quán Ninh nhìn Tôn Đáp ứng cười như không cười nói.

Nghe xong Tôn Đáp ứng trợn tròn cả mắt lên.

Đang yên đang lành sao Vân Quán Ninh lại muốn gặp ca ca của nàng ta?

Đầu Tôn Đáp ứng nhảy số cũng khá nhanh, nàng ta nghĩ thầm, từ trước đến nay nàng ta chưa hề đắc tội vị Minh Vương Phi này, chỉ vì hôm nay nàng đụng phải nàng ta thì không nên đối xử ngoan độc với nàng ta mới phải.

Nhưng hôm nay nàng ta lại bị gây khó dễ đủ đường.

Minh Vương phi là tẩu tử của Cửu công chúa mà nàng ta lại xúi giục bên tai Hoàng thượng để ông ấy gả Cửu công chúa cho ca ca…

Chẳng lẽ Minh Vương phi đang xả giận thay cho Cửu công chúa?

“Tôn Tam Phù, ngươi nghĩ sao?”

Vân Quán Ninh nhíu mày.

Vừa nghe đến cái tên này Tôn Đáp ứng đã cảm thấy đau đầu gối.

Vừa nãy sau khi bị quang ba lần đầu gối nàng ta đã rách da hết rồi.

"Minh Vương Phi..."

Nàng ta vốn muốn Vân Quán Ninh thay cái xưng hô, không muốn bị gọi là "Tôn Tam Phù", nhưng nhìn cái nhíu mày kia của nàng là biết chuyện này sẽ không có khả năng.

Vị Minh Vương Phi này rõ ràng muốn làm nàng ta xấu mặt.

Nàng ta hít thở sâu một hơi: "Minh Vương Phi, không biết ta có lỗi với ngươi khi nào?"

Tôn Đáp ứng hỏi cẩn thận từng li từng tí.

"Ngươi chẳng có lỗi gì với ta."

Vân Quán Ninh đáp một cách dứt khoát.

"Vậy tại sao ngươi lại cứ gây khó dễ đủ đường cho ta?"

Tôn Đáp Ứng cắn răng nói: "Nếu ta nhớ không lầm thì hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt. Chi bằng hãy quên cái chuyện không hay trước đó đi, chúng ta..."

"Nhưng mà ngươi có lỗi với người ta quan tâm."

Vân Quán Ninh mất kiên nhẫn cắt lời, không cho nàng ta cơ hội để nói hết câu.

Tôn Đáp Ứng không có lỗi với nàng, nhưng lại đắc tội với tiểu cô Mặc Phi Phi.

Đắc tội Mặc Phi Phi là một chuyện.

Nhưng mà dám không biết trời cao đất rộng, dám xúi giục Mặc Tông Nhiên gả Mặc Phi Phi cho ca ca của nàng ta, Tôn Đại Cường…

Chuyện này Vân Quán Ninh không thể để yên được.

Tôn Đáp Ứng: "..."

Nàng ta biết mình không thể nói dối về chuyện của Mặc Phi Phi nữa.

Vân Quán Ninh quay đầu nhìn về phía Lương tiểu công công: "Lương tiểu công công, làm phiền ngươi lập tức xuất cung một chuyến, đưa ca ca của Tôn Đáp Ứng đến Ngự Thư Phòng."

"Chuyện này, Vương Phi, chuyện này không tốt lắm đâu. Hay là báo trước với Hoàng Thượng một tiếng?"

Lương tiểu công công tỏ vẻ khó xử.

Ngự Thư Phòng là nơi nào chứ?

Làm gì có chuyện muốn gọi ai đến Ngự Thư Phòng thì gọi?

"Không cần, ngươi cứ đi mời đi. Phía phụ hoàng đã có ta lo."

"Bản lĩnh" của Minh Vương Phi Lương tiểu công công cũng biết rồi.

Thế là hắn ta đành cung kính đồng ý rồi quay người xuất cung.

Lương tiểu công công đi rồi, Tôn Đáp Ứng lại càng là không dám trêu chọc Vân Quán Ninh. Nàng ta lo sợ bất an nhìn Vân Quán Ninh, mang theo tiếng khóc nức nở: "Minh Vương Phi, ta có thể đi rồi chứ?"

Lúc này nàng ta mới nhớ tới những lời lúc trước Triệu Hoàng Hậu đã nói với mình...

Vị Minh Vương Phi này quả nhiên là một kẻ hung hăng!

"Đường ở ngay dưới chân, ngươi cứ tùy ý."

Vân Quán Ninh hất cằm lên.

Nhưng Tôn Đáp Ứng vẫn đứng tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không động đậy.

Vân Quán Ninh nhíu mày: "Sao ngươi không đi? Còn muốn ta đến cõng ngươi hay sao?"

"Không, không phải."

Tôn Đáp Ứng lúng túng giải thích: "Ta bị ném mấy lần, rách hết đầu gối nên đau quá. Mà chân ta lại còn hơi tê, cho nên, cho nên không đi được..."

Vân Quán Ninh cười nhạo: "Ngươi đúng là liễu yếu đào tơ."

"Còn không tranh thủ thời gian mang tiểu chủ nhà các ngươi đi?"

Ánh mắt sắc bén của nàng nhìn về phía mấy người cung nữ.

Các cung nữ vội vàng nói vâng, trực tiếp khiêng Tôn Đáp Ứng lên, luống cuống tay chân rời đi.

Lúc này Vân Quán Ninh mới chắp hai tay ở sau lưng rồi đi về phía Ngự Thư Phòng.

Lần này cửa Ngự Thư Phòng đã mở, Tô Bỉnh Thiện đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi.

Rất rõ ràng là ông ta đang chờ nàng.

Thấy nàng đi lại gần, Tô Bỉnh Thiện vội vàng nghênh đón, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tổ tông của ta à! Lần này người lại, lại gây rắc rối lớn rồi. "

"Ta làm sao cơ?"

Vân Quán Ninh bày ra vẻ mặt vô tội.

"Người mau vào đi, Hoàng Thượng đã chờ một lúc rồi đó ạ."

Tô Bỉnh Thiện lắc đầu, thở dài một hơi.

Vân Quán Ninh không thèm để ý chút nào mà cứ thế tiến Ngự Thư Phòng.

Có lẽ nàng là người đầu tiên dám để Hoàng Thượng phải chờ.

"Phụ hoàng, con dâu đến đây thỉnh tội với người."

Thấy Mặc Tông Nhiên ngồi tại sau án thư, Vân Quán Ninh ngoan ngoãn nhận lỗi: "Vừa nãy ở ngự hoa viên, con dâu đã đùa với tân sủng Tôn Tam… Tôn Đáp Ứng của ngài một chút."

"Mong phụ hoàng đại nhân không chấp tiểu nhân, sẽ không chấp nhặt với con dâu."

Mặc Tông Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Lần này nhận lỗi nhanh đấy."

Nha đầu này hắn còn chưa thể hiểu rõ.

Mỗi lần đều ngoan ngoãn nhận sai nhưng lại kiên quyết không thay đổi!

"Tôn Tam cái gì cơ?"Mặc Tông Nhiên hiếu kì.

"Tôn Tam Phù."

Vân Quán Ninh thật thà nói.

"Phụt."

Mặc Tông Nhiên vẫn chưa cười thành tiếng, còn Tô Bỉnh Thiện đang đứng ở một bên thì đã không nhịn được mà phải phì cười: "Minh Vương Phi, cái tên người đặt quả thật rất thú vị."

"Vì sao lại làm như thế?" Mặc Tông Nhiên hỏi.

"Bởi vì hôm nay nàng ngã ba lần ở trước mặt con, rồi được cung nữ đỡ dậy ba lần..."

Vân Quán Ninh sờ sờ mũi: "Cho nên mới gọi là Tôn Tam Phù."

Mặc Tông Nhiên: "... Ngươi cũng giỏi đặt tên đấy."

"Đa tạ phụ hoàng tán dương!"

Vân Quán Ninh mặt dày vô sỉ mà cười.

Ông đang khen nàng sao?

Hiếm khi Mặc Tông Nhiên không làm khó nàng, ông chỉ hỏi: "Nói đi, hôm nay ngươi cứ nhất quyết đòi gặp trẫm, xảy ra chuyện gì rồi?"

Vân Quán Ninh nhìn lướt qua người Tô Bỉnh Thiện, quay đầu lại nói: "Phụ hoàng, con mượn Lương Tiểu Công công một chút. Phụ hoàng độ lượng nhất, hẳn là sẽ không trách cứ con dâu đứng không ạ?"

Mặc Tông Nhiên buồn cười nhìn nàng: “Theo như ngươi nói thì.”

"Nếu mà trẫm so đo với người thì chẳng phải là trẫm không rộng lượng hay sao?"

"Con dâu không dám."

“Ngươi sai tiểu Lương tử đi làm gì rồi?"

"Rất nhanh phụ hoàng sẽ biết."

Lương tiểu công công cũng trở về khá nhanh.

Chỉ là hắn ta dám nghe lệnh Vân Quán Ninh phái đi đưa Tôn Đại Cường vào trong cung. Nhưng hắn ta lại không dám đưa người vào Ngự Thư Phòng mà chưa có sự đồng ý của Mặc Tông Nhiên.

Hắn ta để Tôn Đại Cường ở bên ngoài chờ lấy còn mình thì vào trong bẩm báo.

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Vân Quán Ninh vượt lên trước một bước đi ra ngoài.

"Lương tiểu công công, ngươi chờ một chút rồi hẵng đi vào, ta có mấy câu muốn hỏi hắn ta một chút.". Ngôn Tình Ngược

"Vâng, Minh Vương Phi."

Lương tiểu công công không biết Vân Quán Ninh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời đứng ở một bên.

Vị Tôn Đại Cường này có dáng dấp giống Tôn Đáp ứng đến mấy phần.

Nếu không biết bản tính của hắn thì có khi nàng còn tưởng hắn là một công tử thanh khiết đấy. Nhưng mà bên ngoài trong trắng, bên trong thực chất là xấu xa không nhìn thấu được.

Vân Quán Ninh dò xét hắn ta, Tôn Đại Cường cũng đang lén lút quan sát nàng.

Trong lòng hắn ta đang nghĩ: Thì ra người này là một vương phi? Nhìn cái tướng mạo, cái tư thái này đi... Khá lắm nếu mà ở trong thanh lâu thì đây chắc chắn là một hoa khôi đầu bảng.

Hôm nay hắn ta thật sự được tăng thể diện rồi

Chẳng những được tiến vào Tử Cấm thành mà hắn còn được gặp Minh Vương Phi?

Sau khi xuất cung hắn ta có cái để khoe khoang với đám bạn xấu rồi.

Tôn Đại Cường nhìn khuôn mặt mỉm cười của Vân Quán Ninh, hắn cứ tưởng rằng nguyên nhân là do muội muội mình.

Dù sao thì bây giờ Tôn Đáp Ứng cũng đang được sủng ái, trước đó vài ngày nàng ta còn phái người truyền lời cho hắn, nói muốn thuyết phục Hoàng Thượng gả Cửu công chúa cho hắn ta...

Hắn tưởng Vân Quán Ninh tươi cười với hắn là bởi nàng đang nể mặt Tôn Đáp Ứng nên mới để ý đến hắn.

Thế nên ánh mắt Tôn Đại Cường nhìn về nàng càng thêm không kiêng nể gì cả.

Ai ngờ đúng lúc này Vân Quán Ninh lại đột nhiên trở mặt.