Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 177: Móc mắt, giết gà dọa khỉ



Chỉ thấy nàng thay đổi sắc mắt, đưa tay ra dùng sức cho Tôn Đại Cường một cái bạt tai!

Vân Quán Ninh tức giận nói: "Làm càn! Dám bất kính với bổn Vương Phi à! Người lại đây, kéo hắn xuống rồi móc hai con mắt của hắn cho chó ăn!"

Một bạt tai này đánh cũng không nhẹ, Tôn Đại Cường lập tức bị đánh cho ngu người.

Rốt cuộc thì vị này Minh Vương Phi có ý gì?

Không phải khi nãy nàng còn mỉm cười với hắn ta sao?

Sao lại lật mặt cho hắn ta ăn tát thế này, còn muốn kéo hắn xuống dưới móc mắt cho chó ăn là sao?

Mặt Tôn Đại Cường đau rát, hắn ta vội vàng che mặt quỳ xuống: "Minh Vương Phi tha mạng. Tiểu dân nào dám bất kính với người, xin Minh Vương Phi minh xét!"

Bỗng nhiên xảy ra chuyện làm Lương Tiểu Công có hơi sửng sốt.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Ánh mắt sắc bén của Vân Quán Ninh bắn tới: "Các ngươi coi thường lời nói của bổn Vương Phi sao?"

Tuy Tôn Đại Cường chỉ là một điêu dân nhưng muội muội của hắn ta là Tôn Đáp Ứng, cũng chính là người đang được Hoàng Thượng sủng ái…

Đột nhiên lại móc mắt của Tôn Đại Cường ra thì cũng không được hay lắm đúng chứ?

"Minh Vương Phi, hay là, hay là ta bẩm báo cho Hoàng Thượng một tiếng cái đã?"

Lương Tiểu Công công rất khó xử, nhìn sắc mặt hắn ta giống như sắp khóc đến nơi rồi.

Đúng lúc này chỉ nghe thấy trong điện truyền đến tiếng Mặc Tông Nhiên: "Cứ theo lời Quán Ninh mà làm."

Thì ra động tĩnh bên ngoài hắn đều biết hết.

Lúc này Lương Tiểu Công công mới thở dài một hơi, vội vàng gọi Ngự Lâm Quân cách đó không xa: "Kéo điêu dân này xuống rồi móc mắt hắn ta cho chó ăn!"

Ngự Lâm Quân chạy đến: "Minh Vương Phi, móc một con mắt hay móc cả đôi vậy ạ?"

Nói móc mắt là móc mắt, Tôn Đại Cường bị dọa sợ thật rồi.

Vừa nãy còn tưởng rằng Vân Quán Ninh đang cho hắn ta thể diện, nhưng thì ra khuôn mặt tươi cười của nàng là bởi vì nàng sắp muốn móc mắt hắn ta.

Quả nhiên Tử Cấm thành không phải nơi mà ai cũng có thể ở được.

Bây giờ Tôn Đại Cường không có tâm tư đâu mà khoe khoang sau khi xuất cung nữa, hắn ta chỉ mong được trốn khỏi đây.

Hắn ta ngồi bên trên mặt đất, giọng run rẩy cầu xin tha thứ: "Xin Vương Phi tha mạng, xin Vương Phi tha mạng!"

Vân Quán Ninh lạnh lùng răn dạy: "Các ngươi ăn gì mà hỏi thế? Ban nãy đôi mắt của hắn ta bất kính với bổn Vương Phi, chẳng lẽ còn có thể để một con mắt của hắn ta nhìn chằm chằm bổn Vương Phi hay sao?!"

Ngự Lâm Quân lập tức vội vàng đưa Tôn Đại Cường xuống.

Không cần Vân Quán Ninh sai bảo thì họ cũng biết nên móc cả hai con mắt.

"Ngươi trêu ai không trêu sao lại chọc phải Minh Vương Phi thế này? Hôm nay ngươi phải tự cầu phúc đi!"

Nghe thấy giọng thì thầm của Ngự Lâm Quân, Tôn Đại Cường tức thì bị dọa đến mức run hết cả chân.

Trong nháy mắt hắn ta đã bị ném ở dưới chân Vân Quán Ninh.

Lần này quả nhiên tròng mắt của hắn ta đã trống không. Khuôn mặt tràn ngập máu tươi, sau khi mất đi hai con mắt hốc mắt nhìn trống trơn trông khá là quái dị.

Tôn Đại Cường đau đến chết lặng, hắn ta muốn kêu khóc nhưng cũng chẳng ra tiếng.

Giọng nói phát ra khàn khàn rất khó nghe.

Khóc lóc hay cầu xin tha thứ đều không được vì cuống họng hắn ta đã sưng lên.

Lúc nãy khi bị móc mắt Tôn Đại Cường kêu la như là heo bị cắt tiết.

Vân Quán Ninh đạp đạp vào người hắn ta: "Chưa chết chứ?"

Hắn lẩm bẩm một tiếng, thân thể bỗng nhiên nhúc nhích.

Tôn Đại Cường không thể ngờ rằng vị Vương phi người tựa thiên tiên này vừa mở miệng ra là chém chém giết giết, móc mắt người cho chó ăn…

Cái sự tương phản thật đáng sợ!

Hắn ta còn chưa gặp nàng bao giờ chứ đừng nói đến chuyện có quan hệ gì với nàng.

Nếu không có mâu thuẫn gì thì tại sao nàng lại ra tay độc ác với hắn ta như thế?

Mất đi tròng mắt Tôn Đại Cường không nhìn thấy gì, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm lo âu.

"Ngươi rất sợ hãi?"

Thấy thân thể hắn ta run rẩy, Vân Quán Ninh cười lạnh: "Hôm nay chẳng thể trách bổn Vương Phi, có trách thì hãy trách muội muội tốt Tôn Đáp Ứng của ngươi."

Thân thể Tôn Đại Cường cứng đờ.

Muội muội đã chọc vào vị Minh Vương Phi này?

Hôm nay hắn ta phải chịu tội thay muội muội?

"Ném hắn ra khỏi cung đi."

Vân Quán Ninh ghét bỏ nhìn Tôn Đại cường ta đang sợ hãi run rẩy giống như một bãi bùn nhão mà ngã trên mặt đất, rồi phân phó cho Ngự Lâm Quân.

Tôn Đại Cường cứ như thế bị mang đi.

Hắn đột nhiên tiến cung, rồi cũng đột nhiên xuất cung.

Thẳng người mà đến, nằm ngang mà ra.

Lúc đến dương dương tự đắc, lúc về bụi bám đầy người.

Khi tin tức này truyền đến tai Tôn Đáp Ứng, nàng ta điên cuồng chạy tới Ngự Thư Phòng giống như một kẻ điên…

Vân Quán Ninh đồ tiện nhân!

Tra tấn nàng ta sao cũng được, nhưng tại sao lại phải ra tay độc ác với ca ca của nàng ta như thế.

Lúc này tại Ngự Thư Phòng, Vân Quán Ninh và Mặc Tông Nhiên đang ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức trà.

Mặt nàng nhìn rất thong dong tự tại, hoàn toàn không nhìn ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước.

"Trà của Phụ hoàng đúng là rất ngon! Con dâu phải mặt dạn mày dày xin lấy một ít, con để đó tự mình uống hoặc mang đi tặng cho người khác thì đều rất tuyệt vời."

"Ngươi còn dám mở miệng nói những lời này."

Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Dám lấy trà của trẫm mang đi tặng người ta?"

To gan lắm!

Tuy nói thế nhưng ông vẫn phân phó Tô Bỉnh Thiện đi chuẩn bị một chút, chờ Vân Quán Ninh xuất cung cho nàng mang về.

"Trà cũng uống rồi, hiện tại ngươi nên nói cho trẫm nghe có chuyện gì xảy ra rồi chứ?"

Mặc Tông Nhiên đặt chén trà xuống, nhìn nàng với ý tứ sâu xa: "Ngươi đừng tưởng rằng trẫm già rồi nên hồ đồ. Ngươi mang Tôn Đại Cường đến trước Ngự Thư Phòng của trẫm để trừng phạt."

"Rõ ràng là ngươi muốn giết gà dọa khỉ! Ngươi muốn dọa con khỉ nào?"

Vân Quán Ninh đúng là người đầu tiên dám đánh người ở trước cửa Ngự Thư Phòng.

Mặc Tông Nhiên nhịn không được nghĩ thầm, có phải ông ấy quá chiều chuộng nha đầu này rồi hay không?

Nhưng nghĩ lại thì dung túng lâu như vậy rồi, còn cách nào khác nữa đâu?

Chỉ có thể tiếp tục dung túng chứ sao.

"Là con khỉ dám tính kế lên người Phi Phi."

Vân Quán Ninh cũng không giấu diếm mà nói thẳng: "Phụ hoàng, Phi Phi đã từng đến trước mặt con dâu khóc một lần. Nói rằng Tôn Tam Phù không có đạo đức, cứ nịnh nọt ton hót bên tai người, muốn gả Phi Phi cho ca ca Tôn Đại Cường của nàng ta"

"Tại sao lại phải làm như vậy?"

"Phi Phi là công chúa hoàng thất, thiên chi kiều nữ. Tuy Tôn Đại Cường là con trai của Thị nhưng hắn ta vẫn là một tên chợ búa vô lại!"

Mặt Vân Quán Ninh tỏ vẻ căm hận: "Cho dù là tổ tiên mười đời của nhà họ Tôn thì cũng không xứng với Phi Phi."

"Huống chi, cái tên Tôn Đại Cường này lớn hơn Phi Phi gần mười tuổi, lại còn là kẻ độc ác đã hại chết mấy thê thiếp! Nam nhân như vậy đáng bị đánh chết rồi băm cho chó ăn."

Mặc Tông Nhiên bất đắc dĩ nói: "Phi Phi tới tìm ngươi khóc lóc rồi sao?"

"Đúng vậy, nàng khóc chảy hết nước mắt nước mũi khiến con đau lòng muốn chết."

Vân Quán Ninh mắm môi: "Ai mượn phụ hoàng không làm chủ cho Phi Phi? Tẩu tẩu là con chỉ có thể ra mặt thay cho nàng thôi!"

Nghe vậy, Mặc Tông Nhiên lại càng bất đắc dĩ: "Trẫm chưa từng có ý muốn gả nàng cho Tôn Đại Cường, làm chủ gì mà làm chủ chứ?"

Ông đường đường Hoàng đế, sao có thể là hạng người ngu ngốc đó được?

Chỉ vì nghe Tôn Đáp Ứng nói ngọt bên tai, mà lại gả tiểu công chúa ông thương yêu nhất cho một tên chợ búa vô lại sao?

Nực cười!

Uy nghiêm của Thiên Tử để ở đâu?

Đây là đang cố ý hạ thấp uy tín của hoàng thất, hay là đang đánh vào mặt ông?

"Trẫm là loại người thấy sắc là ngu muội sao?"

Vân Quán Ninh hơi sửng sốt: "Vậy tại sao người lại không gặp Phi Phi?"

"Thấy nó khóc trẫm phiền lòng lắm." Mặc Tông Nhiên nói.

Vân Quán Ninh: "...Phụ hoàng người không gặp Phi Phi nên đã tạo ra một hiểu lầm lớn. Nàng còn định một là khóc, hai nháo, ba thắt cổ để ngăn cản người đó."

Mặc Tông Nhiên xám hết mặt lại.

Nhà đầu Phi Phi quả nhiên đã theo nhà đầu trước mặt để học cái xấu!

"Con dâu biết là phụ hoàng anh minh, đương nhiên người sẽ không gả Phi Phi cho tên khốn Tôn Đại Cường kia."

Vân Quán Ninh cười ngượng ngùng: "Nhưng Phi Phi lại không biết!"

Nàng vừa dứt lời thì ngoài cửa lập tức truyền đến một tiếng khóc thét chói tai: "Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca thần thiếp..."