Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 178: Sự chán ghét của nam nhân thẳng thắn



Là tiếng khóc thút thít của Tôn Tam Phù vang lại.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vì việc của Tôn Đại Cường.

Vân Quán Ninh vô thức nhìn Mặc Tông Nhiên, thì thấy lông mày của ông ta nhíu chặt lại, vẻ mặt mất kiên nhẫn đã được bộc lộ trong lời nói... cũng đủ để thấy rõ, không những ông thấy phiền vì chuyện Mặc Phi Phi khóc, mà đối với người đang được đà, được sủng nhất là Tôn Đáp Ứng cũng cảm thấy rất phiền.

Sau vài tháng tiếp xúc, Vân Quán Ninh đã rất hiểu Mặc Tông Nhiên rồi.

Biết rằng vị có thân phận cao cao tại thượng này cũng chỉ là một nam nhân thẳng thắn.

Nhưng nam nhân thẳng thắn cũng được chia thành vài loại.

Có người thì thích ‘lạt mềm buộc chặt’,thích người phụ nữ ở trước mặt mình khóc thút thít.

Cũng có loại như Mặc Tông Nhiên đây không thích phụ nữ khóc, thậm chí còn hận không thể ‘khiển trách’ ngay lập tức!

Nhìn các phi tần trong hậu cung của ông ấy là đã hiểu rồi.

Triệu hoàng hậu thích nhu nhược khi có bất cứ chuyện gì, vì thế không được sủng.

Đức Phi thì ngược lại, ba ngày liên tiếp chiến tranh lạnh, còn dám mắng Mặc Tông Nhiên... vì thế tính cách kiểu này mới càng thu hút Mặc Tông Nhiên.

Tần Tự Tuyết có chuyện gì cũng ‘sụt sịt’, đến nhìn Mặc Tông Nhiên cũng không muốn nhìn nàng ta.

Một con dâu như nàng lại dám ngang ngược trước mặt ông...

Vì thế mới có được coi trọng của Mặc Tông Nhiên.

Vì thế mới nói không phải người nhà không bước vào cửa.

Tính cách này của nàng cũng thật giống Đức Phi!

Nhưng mà nàng vẫn thông minh hơn một chút so với Đức Phi.

Trong lòng Vân Quán Ninh nghĩ, Đức Phi là một người cứng đầu.

Đang nghĩ thì Tôn Đáp Ứng dựa vào cửa bước vào: “Hoàng Thượng, không biết là ca ca của thần thiếp đã chọc giận Minh vương phi ở đâu, mà lại có thể khiến cho nàng ta ra tay độc ác với ca ca như vậy!”

Nàng ta bước từng bước lại gần, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng giống như hai quả óc chó.

Tôn Đáp Ứng quỳ trước mặt Mặc Tông Nhiên, ôm chân ông ta khóc sướt mướt: “Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca của thần thiếp!”

Mặc Tông Nhiên không nói.

Thậm chí ông ta còn không hạ mắt xuống nhìn nàng ta.

Chỉ ngước mắt nhìn Tô Bình Thiện và Lương tiểu công công đi vào cùng, ánh mắt trách mắng: Hai tên ăn hại vô dụng! Sao lại để nàng ta vào đây?

Phất trần trong tay đập mạnh vào vành mũ Lương tiểu công công.

Lương tiểu công công uy khuất quỳ xuống: “Hoàng Thượng! Là Tôn Đáp Ứng người ấy, người ấy khăng khăng xông vào!”

“Bình thường trẫm không cho ngươi ăn no phải không?”

Đến cả một người phụ nữ cũng không ngăn nổi?

Không ngăn được Vân Quán Ninh thì thôi đi, bụng dạ của nha đầu thối này còn to hơn cả mắt ngó sen... nhưng một kẻ hèn mọn như Tôn Đáp Ứng đây, hắn ta lại không ngăn nổi?

Vậy hắn ta có tác dụng gì!

Lương tiểu công công gấp gấp đến muốn khóc: “Hoàng Thượng....”

“Là Tôn Đáp Ứng nói, nếu như nô tài không để người vào, người nói, người sẽ hét nô tài là thứ vô lễ!”

Nói xong, Lương tiểu công công đỏ mặt tía tai cúi thấp đầu, có thể thấy rằng hắn ta đã bị lời nói lúc nãy của Tôn Tam Phù dọa sợ.

Vô Lễ với nữ nhân của Hoàng Thượng?

Đây không phải là tìm cái chết sao?

“Hoàng Thượng, nô tài không vô lễ với Tôn Đáp Ứng.”

Lương tiểu công công ồm ồm giải thích.

Nghe giọng thôi đã biết hắn ta đã thật sự khóc rồi.

“Vân Quán Ninh: “...”

Nàng nhìn Mặc Tông Nhiên, sắc mặt ông ta không hề vui.

Ở giữa Tôn Đáp Ứng và Lương tiểu công công, rõ ràng là nàng đã được thiên vị hơn người sau.

Nhìn thấy bả vai giật giật của Lương tiểu công công, Mặc Tông Nhiên lại không có ý muốn nói chuyện, Vân Quán Ninh không nhịn được mở miệng: “Tiểu Lương tử, coi như ngươi biết ý!”

“Cho dù là ngươi dám vô lễ với nàng ta, ngươi cũng có thể vô lễ được sao?”

Vân Quán Ninh nhắc nhở hắn ta: “Ngươi đang chột dạ cái gì, sợ cái gì?”

Lương tiểu công công bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Đúng rồi!

Cho dù hắn có ý vô lễ với Tôn Đáp Ứng, hắn ta cũng có thể vô lễ được sao?

Vì thế Lương tiểu công công liều mạng ngẩng đầu lên, nước mắt lẫn lộn nói: “Hoàng Thượng, nô tài là thái giám! Nô tài không thể vô lễ với Tôn Đáp Ứng!”

Mặc Tông Nhiên bị chọc cười bởi hành động bối rối của hắn ta.

Ông không nhịn được mà nhẹ đá vào chân của Lương tiểu công công: “Nếu đã như vậy, ngươi khóc cái gì?”

“Thứ không có tiền đồ!”

Cú đá này của ông không dùng lực, nhưng Lương tiểu công công vẫn để ‘mặt mũi’ cho ông, giả vờ bị đá ngã lăn ra đất, sau đó lại lập tức trèo lên: “Nô tài sợ...”

“Không có tiền đồ!”

Tô Bỉnh Thiện tiếp một câu, kéo Lương tiểu công công đứng lên: “Chút tiền đồ này của ngươi! Còn không mau cút ra ngoài, lau mặt của ngươi đi, khóc xấu như heo.”

Lương tiểu công công: “...”

Quả nhiên là sư phụ ruột!

Hắn ta cảm kích nhìn Vân Quán Ninh, nhanh chóng lui xuống.

Tôn Đáp Ứng vẫn đang quỳ dưới đất ôm chân Mặc Tông Nhiên đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Rõ ràng là hôm nay nàng ta đến Ngự Thư Phòng cáo trạng, để Hoàng Thượng làm chủ cho ca ca của nàng ta.

Nhưng tại sao lại không có ai để ý đến nàng ta?

Sau khi Lương tiểu công công rời khỏi, Tôn Đáp Ứng mới tiếp tục khóc: “Hoàng Thượng, ca ca chưa từng gặp qua Minh Vương Phi, vì thế tuyệt đối không thể chọc giận Minh Vương Phi được!”

“Hôm nay Minh Vương Phi đã móc hai mắt của ca ca, không phải đã hủy hoại cả đời của ca ca rồi sao?”

“Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho ca ca của thần thiếp!”

Nàng ta tiếp tục khóc, nước mắt nước mũi cọ trên long bào của Mặc Tông Nhiên.

Mặc Tông Nhiên chán ghét, không nhịn được mà rút chân về.

Nhưng Tôn Đáp Ứng lại ôm chặt chân của ông ta, ông ta lùi chân lại đồng thời xê dịch cả nàng ta theo.

“Đứng lên.”

Lúc này Mặc Tông Nhiên mới trầm giọng nói.

“Thần thiếp không đứng lên! Nếu như Hoàng Thượng không làm chủ cho ca ca của thần thiếp, thần thiếp sẽ quỳ không màng thời gian, quỳ đến sông cạn núi mòn!”

Tôn Đáp Ứng cũng dựa vào gần đây được Mặc Tông Nhiên nuông chiều.

Nàng ta khóc đến đau lòng: “Cho dù thần thiếp có khóc đến mù hai con mắt, cũng phải đòi được công đạo của ca ca.”

Sự chán ghét trong mắt Mặc Tông Nhiên đã không còn giấu được nữa.

Lúc này Vân Quán Ninh mới lên tiếng: “Tôn Đáp Ứng thật là có chí khí! Nhưng mà khóc đến mù hai mắt, e là có chút khó.”

“Theo như điều tra của khoa học, mắt của con người sẽ không thể bị mù bởi khóc, đương nhiên tình huống này không tuyệt đối. Khóc đúng lúc ngược lại rất có lợi cho mắt, nếu như mắt của ngươi bị mù, tuyệt đối không phải mù do khóc.”

Nàng nghiêm túc giải thích: “Nhưng nếu như ngươi vừa khóc vừa dụi mắt, có khả năng ngươi sẽ bị mù.”

“Giống như ngươi nói muốn khóc đến mù mắt... ta đại khái tính toán một chút, cần khoảng chừng mười năm!”

Con số này vẫn xem là nằm trong tính toán, không thể loại trừ các trường hợp có thể xảy ra khác.

Ví dụ như, nàng ta khóc liên tục, như vậy sẽ không cần đến mười năm.

Rất có khả năng mười ngày đã có thể mù mắt.

Nhưng mà Vân Quán Ninh biết Tôn Đáp Ứng sẽ không có khả năng này, mười ngày chỉ có khóc, không ăn, không uống,không đại tiện, không tiểu tiện, không nghỉ, không ngủ.

Nhưng lời nàng nói đối với Tôn Đáp Ứng giống như nói về sách trời vậy.

Nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của Tôn Đáp Ứng, thì biết nàng ta tuyệt đối nghe không hiểu.

“Nghe không hiểu phải không?”

Vân Quán Ninh hỏi.

Tôn Đáp Ứng ngừng khóc, mơ màng gật đầu.

“Dựa vào trí tuệ của ngươi, nghe không hiểu là đúng rồi!”

Vân Quán Ninh cười lạnh: “Vừa rồi ngươi nói, ca ca của ngươi không chọc giận ta?”

Câu này nàng ta đã nghe hiểu rồi!

Tôn Đáp Ứng vội vã gật đầu: “Không sai! Ngươi là Minh Vương Phi cao cao tại thượng, ca ca ta chỉ là một kẻ du thủ du thực, ngày thường ca ấy còn không nhìn thấy ngươi, làm sao có thể đụng đến ngươi được?”

“Ngươi cũng biết ca ca của mình là một kẻ du thủ du thực?”

Vân Quán Ninh vui vẻ nói: “Nhưng mà, ai nói với ngươi là ca ca của ngươi không đụng đến ta?”