Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 187: Mặc Diệp, chàng có còn là người không?



“Phụ hoàng cứ nói.”

Cái sự cung kính “cút” đi đâu đó của Vân Quán Ninh giờ lại quay trở về rồi.

Thấy nàng lanh lợi như vậy, Mặc Tông Nhiên có hơi không quen, ông kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Rốt cuộc thì đến bao giờ hàng hoá của Tống Tử Ngư mới hồi kinh?”

“Hắn lại dám ở trước mặt trẫm khoác lác rằng chưa tới một tháng, chỉ cần nửa tháng hắn có thể giải quyết mối nguy.”

“Bây giờ đã mấy tháng trôi qua rồi! Không phải hắn chuồn mất rồi chứ?”

“Xin phụ hoàng yên tâm, nếu ngày mai hàng của Tống Tử Ngư vẫn chưa về tới đây, con sẽ đích thân xiên hắn rồi mang tới giao cho người.”

Vân Quán Ninh cười lấy lòng: “Chỉ cần hôm nay phụ hoàng đáp ứng ra mặt giúp nhi tức đòi lại công đạo thì mọi chuyện đều có thể từ từ thương lượng.”

Mặc Tông Nhiên cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của nàng: “Con dám uy hiếp trẫm?”

Nếu ông không làm chủ cho nàng, chẳng lẽ nàng sẽ khiến cho Tống Tử Ngư không trở lại nữa ư?

“Phụ hoàng, nghe người nói kìa! Tự người ngầm hiểu là được rồi, nói ra làm con xấu hổ quá đi mất!”

Vân Quán Ninh xua xua tay, không biết xấu hổ.

Mặc Tông Nhiên không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời ngẩn người ra một lát.

Cuối cùng bị chọc đến vui vẻ: “Nha đầu thối này, trẫm đã chiều hư con rồi!”

Cho nên nàng mới dám làm càn trước mặt ông như thế.

Làm càn ở đây nghĩ là muốn làm gì thì làm.

Vân Quán Ninh mặt dày thừa nhận luôn: “Đa tạ phụ hoàng đã nâng đỡ con! Phải rồi phụ hoàng, con kể cho người một câu chuyện cười nha?”

“Nói đi!”

“Người có biết câu thành ngữ “Vi sở dục vi” này có thể chơi chữ với thành ngữ thú vị nào không?”

Mặc Tông Nhiên liếc Mặc Diệp một cái, chỉ thấy hắn đứng ở cửa, vẻ mặt cũng rất tò mò, liền biết ngay hắn chưa từng nghe qua câu chuyện cười này. Thế là ông bèn lắc đầu: “Con nói xem.”

“Vi sở dục vi!”

Vân Quán Ninh mỉm cười nháy mắt.

Mặc Tông Nhiên nhất thời không kịp phản ứng, ngược lại Mặc Diệp đang đứng ở cửa lại khó chịu bật cười.

“Thế thì có gì mà gọi là chuyện cười?”

Mặc Tông Nhiên cau mày.

Độ giải trí cũng kém quá rồi!

“Con xem thường trẫm sao?”

Vân Quán Ninh thấy rõ ràng là ông không hề có phản ứng gì, bèn vừa cười vừa giải thích cho ông: “Vi sở dục vi. Vi, vi sở dục vi. Vi, vi sở dục vi.”

Lần này thì Mặc Tông Nhiên phản ứng lại: “...Mau cút ngay cho ta.”

“Phụ hoàng, khả năng ứng biến của người không tồi chút nào nha! Có thật là đã già rồi không vậy?”

Vân Quán Ninh lắc lắc đầu: “Ngày khác nhi tức lại tiến cung phân ưu cùng người!”

Thật ra nàng từng nghĩ qua chuyện mang Viên Bảo tiến cung, “động viên” Mặc Tông Nhiên một chút.

Dù sao thì so với Đức phi người hoàng tổ mẫu này…

Nàng còn muốn cho Mặc Tông Nhiên biết rằng ông đã sớm có một tiểu hoàng tôn rồi.

Chỉ là cục diện hiện giờ còn chưa ổn định, chuyện này nói ra hãy còn quá sớm. Nàng muốn để một thời gian nữa đợi tất cả mọi thứ ổn thoả rồi mới để Viên Bảo xuất hiện trước mặt mọi người.

Bằng không, chỉ e là nhi tử sẽ gặp phải nguy hiểm.

Cho dù nàng và Mặc Diệp cố hết sức bảo vệ nhi tử thì cũng sẽ không tài nào địch lại được hết những kẻ luôn rắp tâm rình rập trong bóng tối kia.

Vân Quán Ninh mang theo trong lòng trăm mối ngổn ngang mà xuất cung.

Màn đêm buông xuống.

Đợi nhi tử chìm vào giấc ngủ, Vân Quán Ninh ngắm nhìn gương mặt ngủ say của con mình, lại nhớ đến dáng vẻ cười khóc ngây thơ của Viên Bảo vào ban ngày.

Vân Đinh Lan…

Khoảng thời gian này, Vân Quán Ninh bận tới nỗi chân không chạm đất, nhưng trái lại nàng có thể tạm thời không nghĩ đến một số người.

Vân Quán Ninh không hề đối xử tệ với Vân Đinh Lan, thế nhưng nàng ta chẳng biết tốt xấu mà giơ nanh xoè vuốt ra với Viên Bảo.

“Vân Đinh Lan ơi là Vân Đinh Lan, muội ngàn vạn lần không nên, không nên ra tay với nhi tử của ta mới phải!”

Vân Quán Ninh nắm chặt lấy cái chăn, một tia nham hiểm xẹt qua mắt.

Nhìn thấy Viên Bảo đang ngủ, nàng bèn rời giường một cách khẽ khàng nhất có thể.

“Như Yên.”

“Vương phi.”

Hiện giờ Như Yên và Như Ngọc đối xử với nàng còn cung kính hơn cả với Mặc Diệp. Thấy nàng ra ngoài rồi, Như Yên vội vã đứng dậy: “Vương phi có chuyện gì cần giao phó sao?”

“Ừ.”

Vân Quán Ninh gật đầu: “Ngươi lập tức đi tới đây một chuyến…”

Vân Quán Ninh vẫy tay với Như Yên, ý bảo nàng ấy đưa tai lại gần để nói nhỏ.

Nghe nàng dặn dò xong, Như Yên tỏ ý hiểu rồi sau đó biến mất trong màn đêm.

Vân Quán Ninh nhìn về phía phủ Ứng Quốc Công rồi nở một nụ cười lạnh lùng.

Vân Đinh Lan, dám động thủ với nhi tử của nàng, vậy thì đừng trách nàng không khách sáo!

Chuẩn bị tiếp chiêu đi!

Vân Quán Ninh vừa mới nằm ngủ được một tí thì có ai đó gõ cửa.

Nàng cứ nghĩ là Như Yên trở về, trong lòng còn nghĩ sao lại nhanh thế, vậy mà lúc mở cửa ra lại chỉ thấy Mặc Diệp đứng ngoài cửa… “Sao chàng tới đây?”

Nàng cau mày: “Là nhầm cửa à?”

“Tống Tử Ngư quay về rồi.”

Mặc Diệp vừa mới dứt lời thì cửa phòng lập tức “rầm” một tiếng đóng lại.

Nếu không phải hắn kịp thời lui lại mấy bước thì cánh cửa phòng đã sớm dập gãy mũi hắn rồi cũng nên.

Hắn sờ sờ mũi, không hiểu tình huống gì đang xảy ra.

Hôm nay hắn đâu có trêu chọc gì đến nàng?

Sao chẳng nói chẳng rằng lại đóng sầm cửa với hắn như vậy?

Mặc Diệp đang định gõ cửa lần nữa thì Vân Quán Ninh đã mặc y phục chỉnh tề mở cửa đi ra ngoài: “Trở về đúng lúc lắm! Bằng không thì ngày mai ta đã phải tới núi Vân Vụ một chuyến rồi.”

ốc độ thay y phục của nàng, quả thật không ai bì kịp!

Tuy rằng là mùa hè nhưng ban đêm vẫn cảm thấy hơi lành lạnh.

Cho nên Vân Quán Ninh mới khoác thêm một cái áo choàng ngắn bên ngoài.

Xuyên qua hành lang có đèn lòng treo trên đầu soi sáng…

Mặc Diệp liếc mắt liền phát hiện ra hình như nàng mặc ngược áo chòng rồi… “Khụ, Vân Quán Ninh nàng đứng lại.”

“Làm gì?”

Nàng sốt ruột ngoảnh đầu lại, thái độ rất không hợp tác!

Cái này so với bốn năm trước nàng luôn tìm cách lấy lòng hắn, bốn năm sau lại nhẫn nhục chịu đựng hắn, thái độ gần đây của Vân Quán Ninh, dường như càng ngày càng chán ghét hắn hơn thì phải!

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại một chút.

Tựa hồ như lần trước cãi nhau với nàng, Vân Quán Ninh bèn ôm Viên Bảo bỏ về Cố gia, hắn năm lần bảy lượt phải đích thân tới Cố gia đón bọn họ về, thái độ giữa hai người cũng đã dần thay đổi.

Giờ đây hắn lại luôn tỏ ý thuận theo nàng.

Nàng lại hở một tí lại nhăn mặt cau mày với hắn, lại nói những lời vô cùng khó nghe!

Có phải dạo gần đây hắn quá dễ dãi với nàng rồi không?

Mấy lần hắn tới Cố gia đón nàng, đều làm nàng cảm thấy lo lắng à?

“Áo choàng của nàng ngược rồi.”

Mặc Diệp vươn tay ra, chỉ vào áo nàng.

Cái này cũng thật là gớm quá rồi, hắn giống như là đang chọc ghẹo tới ông trời vậy, Vân Quán Ninh như con mèo bị kéo đuôi, nàng lập tức lườm hắn: “Chàng cố ý phải không?”

“Lúc vừa ra khỏi cửa chàng không nói, giờ đi đến đây rồi chàng mới nói ta biết.”

“Chàng là đang cố ý muốn để ta mất mặt đúng không?”

“Mặc Diệp rốt cuộc tim chàng làm bằng gì vậy? Chàng có còn là người không hả?”

Mặc Diệp: “... Sao bổn vương lại không phải là người chứ?”

Vừa nãy nàng hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, làm sao hắn nhìn rõ được.

Lúc này đây hai người một trước một sau, hắn mới có cơ hội nhìn rõ, có lòng tốt muốn nhắc nhở nàng mặc sai y phục nhưng sao tự nhiên lại bị ăn mắng vậy?

“Nàng có thể ăn nói có lý chút được không?”

Mặc Diệp nhíu mày.

“Vậy chàng có nói lý với ta không? Bốn năm nay chàng cho ta cơ hội nói đạo lý không? Giờ ai rảnh mà đi nói đạo lý với chàng?”

Cái tính dữ như cọp mẹ của Vân Quán Ninh lại bộc phát rồi!

Mặc Diệp chột dạ đuối lý.

Được, tóm lại chuyện này không bỏ qua được rồi.

Bọn họ cứ đứng ở đây cãi cọ với nhau vì chuyện này cho tới chết luôn đi!

Vân Quán Ninh nổi giận đùng đùng bỏ về phòng thay y phục.

Nàng vừa đi vừa ngoái đầu lại, vẫn thấy Mặc Diệp đứng ở hành lang nhìn nàng, còn bày ra bộ dạng vô tội…

Hừ! Hắn tỏ ra mình vô tội cho ai xem vậy?

Đồ thẳng nam cứng ngắc này, còn không biết nói xin lỗi nàng? Cứ dỗ ngọt nàng, cứ giải quyết êm đẹp chuyện bốn năm trước không phải tốt sao?

Có ai muốn nổi khùng nổi đóa lên với hắn thế này đâu?

Vừa đi vừa nhìn, lúc quay đầu lại suýt nữa thì đâm sầm vào cây cột nhà.

Mặc Diệp ban nãy còn đứng ở hành lang, vậy mà ngay lập tức hắn phi như bay đến, túm lấy nàng kéo lại...