Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 188: Tống Tử Ngư ra tay!



Hắn căn bản chẳng cần dùng lực cũng đã kéo được nàng ngã nhào vào trong lồng ngực, chóp mũi nàng chạm vào ngực hắn, mái tóc khẽ tung bay loạn xạ, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ lẫn trong gió đêm.

Lồng ngực của người này thật mềm mại, hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng đặt lên đó…

Mặc Diệp không nhịn được lại có chút đứng núi này trông núi nọ rồi!

Nhưng rất nhanh hắn đã bị đánh quay trở về hiện tại!

Khuôn mặt Vân Quán Ninh ban nãy chỉ còn cách cây cột nhà đúng một cm nữa mà thôi!

Nàng đi rất vội!

Nếu như đâm trúng thì chắc chắn mũi nàng sẽ bị dập gãy mất!

Cũng may Mặc Diệp kịp thời ra tay túm nàng lại!

Vân Quán Ninh bèn thở phào một hơi!

Mũi nàng chỉ ngửi thấy mùi hương trên người Mặc Diệp, vừa cảm thấy xa lạ lại vừa thân quen. Nàng bừng tỉnh trở lại, đẩy hắn ra: “Chàng làm gì đấy? Nhân cơ hội sờ mó ta?”

“Thân thể chàng làm từ tảng đá à? Mũi ta sắp bị chàng ép cho bẹp dí rồi!”

Nàng hung hăng mắng rồi lấy tay xoa xoa cái mũi, vừa xoa vừa bỏ đi.

Mặc Diệp: “...”

Nữ nhân này, quả thực là nghịch ngợm quá thể rồi!

Lúc này đã gần sang giờ Tý.

Tại đại sảnh, Tống Tử Ngư đang thưởng trà.

Hắn ta vẫn mặc một chiếc trường y màu trắng thuần y hệt như lúc rời đi, bên cạnh chân hắn ta có một cái gùi nhỏ. Mặt mày thanh tú, dáng vẻ thanh cao không giống với một phàm nhân.

“Tử Ngư!”

Vân Quán Ninh vừa bước vào cửa, Tống Tử Ngư lập tức đứng dậy, khách sao hành lễ với nàng: “Xin lỗi, lần này ta đi đã làm chậm trễ mất mấy ngày, nhưng Tử Ngư sẽ cố gắng hết sức không làm Vương gia và Vương phi thất vọng.

“Thế nào? Ngươi có cách gì hay không?”

Vân Quán Ninh không thể chờ thêm được nữa bèn hỏi.

“Ta có đuợc một vị thuốc từ tay sư phụ.”

Tống Tử Ngư lấy từ trong cái gùi ra một phong thuốc rồi đưa cho Mặc Diệp: “Vương gia, cảm phiền người sai người nhóm bếp, sau đó lấy mấy cái nồi to đựng thuốc, đun hai lần.”

“Đợi đến khi nước thuốc nguội thì lại bỏ thêm nước trong vào.

Mặc Diệp nhận lấy thuốc, cẩn thận ghi nhớ trong lòng.

Tống Tử Ngư tiếp tục dặn dò: “Giờ Mão ngày mai ta sẽ ở núi Vân Vụ cầu mưa cùng sư phụ.”

Nghe thấy thế cả Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đều sững người: “Câu mưa?”

Mặc Tông Nhiên để Tống Tử Ngư giải quyết mấy lời đồn đại “sát sinh” gì gì đó, phần lớn là đi xử lý mối nguy hại đã gây ra lũ lụt khiến hoa màu của bách tính đều chết vì ngập úng.

Từ lúc vào mùa xuân cho tới giờ, hoa màu của bách tính liên lục bị nước mưa xuống làm cho ngập lụt, toàn bộ đều bị ngâm cho thối rữa.

Để trợ giúp bách tính, Mặc Tông Nhiên liền mở kho phát lương thực.

Ngay cả quốc khố cũng từ từ cạn kiệt.

Ngộ nhỡ Tây Quận thừa dịp tiến vào lần nữa, nhân cơ hội xuất binh xâm lược thì…

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là sẽ mất cả người lẫn của!

“Sao còn phải cầu mưa?”

Vân Quán Ninh mù mịt hỏi.

Chẳng lẽ còn sợ những hoa màu của bách tính kia chưa đủ ngập úng đến thối rữa hay sao?

Mặc Diệp cũng nghi hoặc nhìn hắn ta.

Tống Tử Ngư khẽ hỏi: “Hai người có tin ta không?”

“Đương nhiên là tin rồi! Nếu không thì sao lại dẫn ngươi về kinh thành chứ?”

Còn dẫn hắn ta tới gặp cả vua cơ mà!

Vân Quán Ninh nghiêm túc nói: “Tống Tử Ngư, ngươi và Huyền Sơn tiên sinh là người ta quen biết, lại còn là nhân vật thần kỳ bí ẩn nhất nữa! Lần này ở trước mặt phụ hoàng, ta đã vỗ ngực mà đảm bảo với người rằng ngươi nhất định có thể hoá giải mối nguy này rồi.”

“Nếu ngươi mà không làm được, vậy thì ta sẽ phải làm chó trước mặt hoàng thượng mất!”

Tống Tử Ngư cười khẽ: “Yên tâm, ta và sư phụ sẽ không để người phải làm chó đâu.”

Lời Huyền Sơn tiên sinh không tin được, nhưng còn lời của Tống Tử Ngư thì nàng tin!

Lúc này Vân Quán Ninh mới gật đầu: “Bất luận vì lý do gì mà các ngươi muốn cầu mưa, tại sao không ở trong kinh thành cầu mà phải lên tận núi Vân Vụ?”

“Núi Vân Vụ có linh khí dồi dào, thần linh soi chiếu.”

Tống Tử Ngư giải thích.

Thật ra là bởi vì… Huyền Sơn tiên sinh sống chết cũng không chịu xuống núi!

Mấy ngày nay hắn ta ở trên núi Vân Vụ, cũng là quấy rầy, lừa Huyền Sơn tiên sinh không xuống núi!

Vả lại lần cầu mưa này không phải chuyện nhỏ, một mình Tống Tử Ngư không thể làm được. Cho nên cho dù thế nào cũng phải có sư phụ của hắn ta, Huyền Sơn tiên sinh trợ giúp mới được.

Lời giải thích này của hắn ta vẫn chưa đủ thuyết phục Vân Quán Ninh và Mặc Diệp.

Lúc này đã là đêm khuya, nhưng Mặc Diệp vẫn cử người đi nhóm lửa đun thuốc, nghe theo phân phó của Tống Tử Ngư.

Tống Tử Ngư lại nói phải về lại núi Vân Vụ để chuẩn bị gì đó trước giờ Ngọ ngày mai.

Một đêm này, Vân Quán Ninh dù thế nào cũng không thể ngủ ngon được.

Nàng mơ màng tỉnh lại, mới qua giờ Ngọ.

Viên Bảo vẫn đang ngủ say, nàng dặn Như Yên vào trông nom đứa nhỏ rồi mặc y phục chỉnh tề đi đến tiền viện.

Nước thuốc đã được đun kỹ, Mặc Diệp lại lập tức hạ lệnh đem chỗ nước này tưới lên ruộng đất của bách tính.

Nói đến cũng thấy lạ.

Trận mưa lớn kia chỉ là nạn thiên tai của bách tính trong kinh thành, ra ngoài thành, hoa màu ruộng vườn của dân chúng vẫn phát triển tốt, ngay cả một con châu chấu cũng chẳng thấy nữa là.

Vả lại nước mưa đọng lại trên ruộng đất bên trong thành đã hai tháng nay rồi.

Có những người tìm cách tát nước đi chỗ khác, nhưng hôm sau vẫn ngập trong nước.

Chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra khiến dân chúng lo phiền phải chạy đôn chạy đáo đi bẩm báo.

Những hoa màu bị ngập úng đến thối rữa kia, chẳng ai muốn lại gần tiếp xúc, chỉ có thể ngày ngày bẩm báo lên triều đình.

Tối qua Tống Tử Ngư đã đặc biệt căn dặn rằng đợi nước thuốc nguội, trước giờ Ngọ phải đem toàn bộ rải đều lên ruộng đất của dân chúng.

Thấy đám người Mặc Diệp bận rộn đi ra đi vào, Vân Quán Ninh bèn cau chặt mày lại.

“Giờ này đi tưới nước thuốc, nếu mà mưa chẳng phải sẽ làm trôi hết thuốc sao?”

Lại nói, chỗ hoa màu này đã sớm bị thối rữa, chẳng lẽ tưới nước thuốc này xuống lại có thể sống lại hay sao?

Mặc Diệp bận đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, thấy nàng dậy sớm như vậy, hắn bèn nói: “Đêm qua nàng ngủ muộn, về ngủ thêm chút nữa đi! Dù sao chỗ này cũng không có việc gì mà nàng có thể giúp!”

Giúp?

Vân Quán Ninh nhếch miệng cười khẩy: “Ta tới xem chứ đời nào thèm đụng tay.”

Mặc Diệp liếc nàng một cái: “Viên Bảo vẫn chưa ngủ dậy sao?”

“Vẫn chưa.”

Vân Quán Ninh ngáp một cái: “Như Yên đang trông nó.”

Mặc Diệp không đáp, đích thân xách một cái thùng nước thuốc rồi đi ra ngoài.

Như Ngọc lau mồ hôi trên trán, nàng ấy chạy tới chỗ Vân Quán Ninh, ngồi xuống bậc thang rồi mới nói: “Vương phi, có một chuyện tày trời, người muốn nghe không?”

Vân Quán Ninh liếc nhìn nàng ấy: “Bao nhiêu bạc?”

Nghe theo lời “xúi giục” lúc trước của Vân Quán Ninh, Như Ngọc bèn đi nghe ngóng đủ loại chuyện bát quái trong kinh thành, sau đó trở về nhận bạc, đây cũng là cách để kiếm kế sinh nhai.

Đang nổi lên việc “tìm nàng đầu cơ trục lợi”.

Mỗi một lần xảy ra bát quái, sẽ còn tuỳ vào mức độ nặng nhẹ mà nhận bạc.

Như Ngọc tính toán: “Khoảng hai trăm lượng bạc đi.”

Ừm, vẫn là từ trước tới này nàng mua được từ tay Như Ngọc bát quái chất lượng nhất đi!

Vân Quán Ninh vòng hai tay trước ngực: “Vậy trước tiên ngươi tiết lộ vài câu đi. Ta muốn nghe xem bát quái này có thật là đáng để bỏ ra nhiều bạc thế không! Chứ không ta lại là người bị thiệt!”

Như Ngọc cũng không úp mở bền tiến lại gần, tiếp theo nói sát vào tai nàng mấy câu.

“Thế nào? Vương phi, hai trăm lượng bạc này người không thấy phí đấy chứ?”

Ánh mắt Vân Quán Ninh khẽ dao động.

Nàng lại di chuyển ánh mắt, nhìn sang khuôn mặt của Như Ngọc…

Như Ngọc lập tức có linh tính chẳng lành: “Vương phi, người lại nghĩ cái gì nữa vậy?”

“Ta trả ngươi ba trăm lượng bạc, ngươi đi làm giúp ta một chuyện.”

Vân Quán Ninh nhếch môi: “Hai trăm lượng coi như phí bát quái, còn một trăm lượng là phí chạy đôn chạy đáo vất vả. Nếu làm tốt chuyện này, ta lại trả ngươi thêm một trăm lượng nữa.”

Nghe nàng nói thế, Như Ngọc liền kích động đến mức chà xát hai bàn tay lại.

“Vương phi có chuyện gì cần sai bảo? Xin người cứ nói, thuộc hạ nguyện vì người mà đầu rơi máu chảy!”