Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 195: Vân Quán Ninh, nàng xem thường ai đấy?



Người mở cửa là Tô Bỉnh Thiện.

Thấy Tôn Đáp Ứng khoác áo lụa mỏng đứng ngoài cửa, ông ta giật mình kinh ngạc, còn tưởng mình dậy sớm, mắt mờ nhìn lầm rồi!

Ông ta vội vàng dụi mắt…

Vẻ mặt Tôn Đáp Ứng ngượng ngùng: “Tô công công, hoàng thượng đã tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

Trước mắt Tô Bỉnh Thiện, chỉ có cặp gò bồng đào như “Sóng tràn bờ” kia… ông ta lúng túng nhìn sang chỗ khác, ánh mắt mờ mịt: “Mới sớm như vậy, Tôn Đáp Ứng lại đây, có chuyện gì sao?”

Ông ta đã hầu hạ Mặc Tông Nhiên nhiều năm.

Chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu gặp.

Nhưng trực tiếp như Tôn Đáp Ứng, quả thật là lần đầu tiên.

“Tô công công không phải biết rất rõ sao còn hỏi?”

Tôn Đáp Ứng cúi đầu nở nụ cười, xoay cái eo nhỏ, giống như Bạch Cốt Tinh mới ra khỏi động: “Hoàng thượng bận rộn cả ngày, ta đến thay hoàng thượng tiêu trừ mệt mỏi.”

Tô Bỉnh Thiện: “…”

Còn tiêu trừ mệt mỏi nữa chứ.

Ngươi rõ ràng, là đến ép khô hoàng thượng thì có!

Ông ta cười mỉa nói: “Tôn Đáp Ứng vẫn nên trở về thôi! Hoàng thượng chưa tỉnh đâu! Đợi lát nữa còn phải thượng triều, nếu dáng vẻ này của Tôn Đáp Ứng bị người khác nhìn thấy…”

Tô Bỉnh Thiện có lòng tốt nhắc nhở.

Nào biết hôm nay Tôn Đáp Ứng lại mang theo quyết tâm đến đây.

Hôm nay không trở thành nữ nhân của Mặc Tông Nhiên, nàng ta nhất định sẽ không từ bỏ ý định!

Vì thế, nàng ta đẩy Tô Bỉnh Thiện ra: “Tô công công cũng nên biết chừng mực! Nếu hoàng thượng để lỡ thượng triều,

Tô Bỉnh Thiện muốn ngăn nàng ta lại.

Nhưng ông ta đưa tay ra, có thể chạm vào da thịt của nàng ta…

Tô Bỉnh Thiện rất khó xử, không biết nên xuống tay từ đâu.

Điện Cần Chính Thiên không có cung nữ hầu hạ, lại không thể hô to hét lớn tránh làm đánh thức Mặc Tông Nhiên.

Trong lúc do dự, Tôn Đáp Ứng đã vào trong điện.

Tối hôm qua Mặc Tông Nhiên phê duyệt tấu chương đến hơn nữa đêm mới ngủ, nên lúc này ngủ rất sâu, dường như không bị hai người bọn họ đánh thức.

Tôn Đáp Ứng vào trong điện, nhẹ nhàng cởi sa mỏng ra, chỉ mặc mỗi cái yếm, đi đến bên giường, đôi bàn tay nhỏ nhắn không xương vói vào chăn: “Hoàng thượng…”

Mặc Tông Nhiên bị đánh thức.

Nhìn thấy cặp mắt tràn đầy tình ý của Tôn Đáp Ứng, phát hiện tay nàng ta không an phận.

Ánh mắt Mặc Tông Nhiên trầm xuống, một tay xốc nàng ta lên: “Ai cho ngươi vào?”

“Tô Bỉnh Thiện! Ngươi mau lăn ra đây!”

Tô Đáp Ứng không nghĩ đến, Mặc Tông Nhiên lại bỗng nhiên nổi giận, trực tiếp đá nàng ta xuống.

Vốn nàng ta yên vị ở đầu giường, lúc này lại ngã chổng vó dưới đất.

“Ối.”

Nàng ta đau đớn hét lên một tiếng, chỉ thấy Tô Bỉnh Thiện cúi cong người, vẻ mặt phức tạp chạy vào: “Hoàng thượng, hoàng thượng ngài có chuyện gì sao?”

“Mắt chó của ngươi bị mù rồi hả! Ngươi hầu hạ kiểu gì! Mà người nào cũng đưa đến tẩm điện của trẫm vậy.”

Mặc Tông Nhiên cúi đầu, quở trách: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi là kỹ nữ thanh lâu, hay là khoa hôi đầu bảng của kỹ viện?”

Lời nói không chút lưu tình này, giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt Tôn Đáp Ứng.

Đánh cho nàng ta mặt đỏ tai hồng, xấu hổ không thôi!

Tô Bỉnh Thiện do dự nhìn nàng ta: “Hoàng thượng, nô tài ngăn không được!”

“Ngăn không được? Vậy trẫm cần ngươi làm gì? Lăn xuống đi, tự mình lãnh hai mươi trượng!”

Mặc Tông Nhiên nổi giận, Tô Bỉnh Thiện chỉ có thể oan ức lui ra ngoài.

Tôn Đáp Ứng quỳ rạp dưới đất, mùi hương kỳ quái trên người nàng ta, như huân hương, nhanh chóng tỏa ra. Khắp cung điện, dường như đều tràn ngập mùi hương kỳ lạ này.

Như mùi của hoa, lại như mùi của đàn hương.

Mặc Tông Nhiên hít mạnh một cái, nhanh chóng nhận ra có chỗ không thích hợp.

Nhưng ông chưa kịp lên tiếng, hai mắt lập tức bao phủ một tầng dục vọng…

Thấy thế, lúc này Tôn Đáp Ứng mới đứng dậy, dáng người tha thướt đi về phía ông: “Hoàng thượng… thần thiếp chỉ một lòng yêu hoàng thượng, hoàng thượng có thể liếc mắt nhìn thần thiếp một lần được không…”

Nàng ta đưa tay, xoa nhẹ hai má Mặc Tông Nhiên.

….

Tô Bỉnh Thiện oan ức ra khỏi ra khỏi điện Cần Chính.

Lại vừa lúc gặp được hai vợ chồng Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đang trò chuyện đi đến.

Ông ta ta thấp giọng thỉnh an.

“Yêu, Tô công công. Mới sáng sớm ai chọc ngươi nổi giận thế? Nhìn vẻ mặt oan ức của ngươi kìa.”

Vân Quán Ninh vui vẻ.

“Vương phi, ngài đừng giễu cợt nô tài nữa.”

Tô Bỉnh Thiện cúi đầu, ủ rũ rời đi.

Nhìn hướng ông ta đi, rõ ràng là Thận Hình Ty… Vân Quán Ninh không khỏi nhíu mày: “Ở trong cung, người có thể khiến Tô công công chịu oan ức, chỉ có mình hoàng thượng?”

“Nhưng mà mới sáng sớm, Tô công công chọc giận phụ hoàng cái gì, lại phải đi Thận Hình Ty lĩnh phạt?”

Mặc Diệp có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua cửa điện đóng chặt: “Không biết.”

“Đến hỏi phụ hoàng đi, tiểu lão đầu Tô công công này, ngày thường đối xử với ta không tồi.”

Vân Quán Ninh thu hồi ánh mắt, lại hô lên một tiếng: Tô công công, dừng bước!”

“Ở chỗ này chờ.”

Nàng nâng cằm nhìn ông ta.

Tô Bỉnh Thiện hiểu ý, đây là Vân Quán Ninh muốn ra mặt giúp ông ta, vội vàng chạy lại: “Vương phi, không được! Ngài và vương gia vẫn nên đợi lát nữa rồi hẳn đến!”

“Vì sao?”

Vân Quán Ninh khó hiểu: “Không phải ngày thường, chúng ta đều đến vào giờ này à?”

Mặc Diệp theo Mặc Tông Nhiên thượng triều, Vân Quán Ninh đợi ở Ngự Thư Phòng, chờ Mặc Tông Nhiên thượng triều xong, bắt mạch cho ông.

Lúc này, cũng có tốp ba tốp năm đại thần đi đến đây.

Tô Bỉnh Thiện nhìn tốp ba tốp năm đại thần, thấp giọng nói: “Hoàng thượng muốn lát mới thượng triều.”

“Tôn Đáp Ứng đang ở trong.”

Nói xong, Tô Bỉnh Thiện bĩu môi nhìn về phía nội điện.

Hiện tại, Vân Quán Ninh rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Ồ! Thì ra là thế!”

Nàng cười nhạo: “Ta đúng là xem thường Tôn Tam Phù, cũng xem thường phụ hoàng! Lúc này rồi, còn thể quấn lấy phụ hoàng làm ‘Vận động buổi sáng’?”

Xem thường mặt dày vô liêm sỉ của Tô Đáp Ứng, cùng với “Mị lực” của nàng ta.

Cũng xem thường Mặc Tông Nhiên, từng tuổi này còn có tinh thần thể lực như vậy…

Bị những lời lẽ lớn mật này của nàng làm cho kinh ngạc, Tô Bỉnh Thiện và Mặc Diệp liếc mắt nhìn nhau.

Nhưng bọn họ đều biết, xưa nay Vân Quán Ninh nói chuyện chẳng sợ bất kỳ ai.

Hoàng thượng còn không có biện pháp với nàng, huống chi là bọn họ?

Tô Bỉnh Thiện sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Cho nên, vương phi ngài vẫn nên đến Ngự Thư Phòng đợi đi!”

“Hiểu rồi.”

Vân Quán Ninh gật đầu liếc nhìn Mặc Diệp: “Hiện tại đã biết cái gì gọi là càng già càng dẻo càng dai chưa?Nhìn chàng đi, còn trẻ như vậy, lại giống khỉ ốm gà còi.”

Mặc Diệp: “…”

“Vân Quán Ninh, nàng xem thường ai đấy?”

Hắn rốt cuộc là giống khỉ ốm hay là gà còi?

Dáng người của hắn hoàn mỹ như vậy, chỗ nào lại giống khỉ ốm gà còi?

“Bổn vương có phải khỉ ốm gà còi hay không, nàng còn không biết?”

Mặc Diệp hừ nhẹ một tiếng.

Thấy Tô Bỉnh Thiện mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Liền kề sát vào tai Vân Quán Ninh, nhỏ giọng nói: “Nàng có muốn thử xem, năng lực của bổn vương rốt cuộc thế nào không?”

“Phi! Ai mà thèm thử? Đồ không biết xấu hổ, chàng nghĩ mình đẹp lắm chắc.”

Vân Quán Ninh trợn mắt mày dựng ngược nhìn hắn, hai tai lại có chút phiếm hồng.

Đúng lúc này, trong Cần Chính Điện, truyền đến một tiếng “Xoảng”, giống như vật gì đó bị đập vỡ.

Vân Quán Ninh cười mỉa: “Xem ra, phụ hoàng ở từng tuổi này, vẫn còn sung sức lắm nhỉ…”

Còn chưa nói xong, chỉ nghe trong điện truyền đến giọng nói của Mặc Tông Nhiên: “Người đâu!”

“Không ổn!”

Nghe giọng nói của Mặc Tông Nhiên có chút cổ quái, dường như đã xảy ra chuyện gì đó…Vân Quán Ninh và Mặc Diệp bốn mắt nhìn nhau, không cần nghĩ ngợi, lập tức chạy vào trong điện!