Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 199: Phụ thân giả, sinh nhật vui vẻ



"Ngày gì cơ?" Vân Quán Ninh dừng lại.

Hai mẹ con rất ăn ý ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nghi hoặc giống nhau như đúc.

“Hai người thật sự không biết?”

Lửa giận trong lòng Mặc Diệp, đã "ầm ĩ" vọt lên đỉnh đầu. Hắn cắn răng, giận dữ nhìn Vân Quán Ninh: "Nàng thật sự không biết?

“Không biết chính là không biết, chàng có cần hỏi nhiều lần như vậy không?”

Vân Quán Ninh mất hết kiên nhẫn.

Mặc Diệp đành phải quay đầu nhìn Viên Bảo: "Viên Bảo, con cũng không biết?”

Hắn ôn hòa với Viên Bảo hơn rất nhiều.

Tiếc là Viên Bảo lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ, bộ dáng nhỏ nhắn kia cứ như một Vân Quán Ninh phiên bản thu nhỏ: "Không biết chính là không biết, phụ thân có cần phải hỏi nhiều lần như vậy không?"

Mặc Diệp: "..."

Như Ngọc đi ở phía sau hắn, chỉ cảm thấy chủ tử nhà mình thật sự quá là thảm!

Ở trong kinh thành thì có lẽ chủ tử nhà hắn ta là nam nhân kém cỏi nhất.

Vẻ vang trên triều đình có ích lợi gì?

Ở nhà chủ tử nhà mình luôn luôn là người có địa vị thấp nhất!

Thấy thế, Như Ngọc thật sự không nhịn được nữa, hắn ta thay Mặc Diệp đáp: "Vương phi, tiểu công tử, sao hai người có thể quên ngày quan trọng như vậy chứ?”

“Hôm nay là sinh nhật của chủ tử nhà ta.”

Vân Quán Ninh hơi bất ngờ: "Hôm nay là ngày phá vỏ của chàng à?”

“Ngày phá vỏ?”

Trong đầu Mặc Diệp tràn đầy sương mù.

Viên Bảo đứng ở bên cạnh giải thích: "Chính là sinh nhật của huynh đấy! Mỗi năm vào ngày phá vỏ của ta, mẹ đều sẽ làm bánh sinh nhật cho ta."

"Huynh chưa được ăn bao giờ đúng không? Hi hi."

Mặc Diệp càng nhíu mày chặt hơn: "Bổn vương đâu biết mình chui ra từ cái vỏ nào đâu, ngày phá vỏ gì chứ? "

Còn cả bánh sinh nhật gì nữa chứ, có gì lạ lùng đâu.

Hắn tỏ ra là mình không quan tâm. Nhưng vẫn hỏi Viên Bảo: "Bánh sinh nhật là gì?"

"Ngon lắm ạ. Huynh chưa được ăn bao giờ phải không? Khuôn mặt nhỏ của Viên Bảo rất đắc ý.

Như Ngọc tiến lại gần nói: "Tiểu công tử, thật sự ngon như vậy sao?"

Như Mặc bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Nhìn bộ dạng của ngươi cứ như chưa từng thấy cái bánh nó trông thế nào ấy."

“Thế ngươi đã nhìn thấy bao giờ chưa? Ngươi có biết bánh là gì không?” Như Ngọc mất hứng.

Như Mặc hừ nhẹ một tiếng, không cãi cọ với Như Ngọc nữa, hắn ta ngồi xổm xuống nhìn mặt nạ trong tay Viên Bảo: "Tiểu công tử, nói cho Như Mặc ca ca nghe đi, bánh ngọt là cái gì vậy?

Như Ngọc: "Vừa rồi là ai nói ta chưa từng thấy cái bánh bao giờ"

“Đồ nhà quê."

Như Mặc khinh bỉ nói.

Đồ nhà quê Như Ngọc tức điên lên: "Như Mặc, ta muốn giao đấu với ngươi!

“Giao đấu thì giao đấu, tưởng ta sợ ngươi chắc?”

Như Mặc tung người nhảy lên, chạy đến chỗ rộng rãi hơn, đồ nhà quê Như Ngọc đuổi theo, hai người họ nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Nhìn hai người họ đánh nhau, Viên Bảo tiểu đại nhân lắc đầu: "Ôi, đúng là không hiểu chuyện! Đánh nhau vì bánh.”

Không chỉ có mình Như Mặc và Như Ngọc chưa từng thấy bánh sinh nhật bao giờ.

Đến cả Mặc Diệp cũng chưa từng thấy, còn chưa nghe đến cái tên này bao giờ!

Đồ nhà quê Mặc Diệp nhíu chặt mày buồn bã: "Nếu bây giờ đã biết rồi thì hôm nay là sinh nhật của bổn vương, chẳng lẽ hai người lại không có bất kỳ biểu hiện nào sao?"

"Biểu hiện, chàng muốn ta biểu hiện như thế nào?"

Vân Quán Ninh vòng hai tay chống cằm, cổ hơi nghiêng về phía trước: "Chúc chàng sinh nhật vui vẻ?”

Viên Bảo lập tức bắt đầu vỗ tay, vui vẻ hát: "Chào mừng sinh nhật đáng yêu, chào mừng sinh nhật dễ thương, mừng ngày Mặc huynh sinh ra đời, hát với nhau lời chúc mừng"

Mặc Diệp: "... Hai người có thể qua loa hơn tí nữa.”

Viên Bảo cười hì hì nhào tới ôm đùi Mặc Diệp: "Phụ thân giả, chúc mừng sinh nhật! Chúc huynh già đi một tuổi!"

Mặc Diệp: "..."

Có ai chúc phúc như thế này không hả?

"Phụ thân giả, cung hỉ phát tài, lì xì đầy túi."

Mặc Diệp lại một lần nữa: "..."

Vân Quán Ninh ở một bên sắp cười vỡ bụng rồi.

Đúng là con ngoan của ta! Không hổ là chân truyền của mẫu thân!

"Viên Bảo, hôm nay là sinh nhật bổn vương. Sao đệ không tặng lễ vật cho bổn vương, mà ngược lại còn bắt bổn vương đưa lì xì?

Mặc Diệp ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng búng vào trán Viên Bảo một cái.

Trước đây khi Vân Đinh Lan lần đầu lần đầu đến, Viên Bảo đã tìm nàng ta để xin lì xì.

Cho nên Mặc Diệp đã biết bao lì xì là gì.

"Nào có ai lại tìm trẻ con để đòi tiền lì xì, phụ thân giả à, huynh có biết xấu hổ hay không." Viên Bảo nhìn hắn đầy ghét bỏ.

Suy nghĩ một chút: "Tuy nhiên nếu hôm nay đã là sinh nhật của huynh vậy đệ cũng nên tặng quà sinh nhật cho huynh! Đệ sẽ tặng...mặt nạ khỉ nhỏ của đệ cho huynh!”

Nói xong, cậu bé đưa mặt nạ trong tay qua.

“Đệ tặng cho bổn vương thật sao?

Mặc Diệp kích động mà nhận lấy mặt nạ, nghĩ thầm, hắn phải mạ một lớp vàng lên trên mặt nạ, rồi bỏ vào hộp gấm để cất đi!

Đây là món quà đầu tiên con trai tặng hắn!

Nào ngờ mặt nạ cầm trong tay còn chưa nóng thì Viên Bảo đã vươn ra hai bàn tay nhỏ bé ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào nó, bộ dáng vô cùng đáng thương.

"Phụ thân giả, đây là mặt nạ mà đệ yêu thích! Nếu đệ mà đưa cho huynh..."

Nó bĩu cái môi nhỏ nhắn: "Mặt huynh lớn như vậy, cũng không đeo được đúng chứ! Bây giờ huynh trả lại cho đệ có được không?"

Mặc Diệp: "..."

Quà đã tặng cho người ta rồi mà còn bắt trả lại là như thế nào!

Hắn vốn không muốn trả lại cho Viên Bảo, cùng lắm thì mua cho nó một cái khác là xong.

Nhưng thấy tiểu tử này sắp khóc nhìn đáng thương quá, hắn lại vội vàng trả mặt nạ lại cho nó: "Được, được. Cảm ơn Viên Bảo, Viên Bảo bảo nhà chúng ta thật sự rất hiếu thảo!”

Bây giờ Viên Bảo mới vui vẻ ôm mặt nạ vào trong ngực.

Vân Quán Ninh cười nhiều đến mức sắp không thở được nữa rồi.

"Được rồi, ta và Viên Bảo định đi mua sắm. Hôm nay là sinh nhật của chàng, vậy chàng theo chúng ta ra ngoài đi. "

Nàng mời Mặc Diệp đi cùng: "Hai mẹ con chúng ta nên chuẩn bị cho chàng một phần lễ vật sinh nhật mới đúng."

Mặc Diệp không dám tin vào tai mình: "Nàng nói thật?"

“Nếu ngươi không muốn thì cứ coi như ta chưa nói gì."

Vân Quán Ninh mỉm cười dắt Viên Bảo rời đi.

"Nam chủ nhân của vương phủ này là bổn vương, các ngươi muốn đi dạo phố mua đồ, bổn vương không có ở đó thì ai tính tiền cho hai người? Đương nhiên là bổn vương phải đồng hành.”

Mặc Diệp tự cảm thấy mình tìm được một lý do tốt, vui vẻ đi theo hai mẹ con bọn họ ra cửa.

Bất quá, nam nhân này buồn bực mãi nó đã thành thói quen.

Cho dù trong lòng đang vui mừng nhảy nhót thì cũng không hiện lên trên mặt.

Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn hắn, vừa đúng lúc nhìn thấy ý cười bên môi hắn chưa kịp giấu đi.

Lúc đó khóe mắt hắn cũng có nếp nhăn mờ mờ, giống như đang ẩn chứa ý cười.

Nàng có tiền trong tay mà còn cần hắn phải thanh toán sao?

Nhưng mà nếu hắn đã muốn đồng hành… thì cũng được, có thêm một người xách đồ cho nàng!

Vân Quán Ninh mỉm cười.

Nàng vẫn chưa chọc thủng Mặc Diệp, một nhà ba người vui vẻ ra ngoài.

Ngày thường, Viên Bảo đều ngồi xe ngựa đi đến Cố gia. Lúc nhỏ ai mà chẳng hoạt bát hiếu động, mỗi lần đi qua đầu đường, nhìn thấy các loại đồ chơi kỳ lạ cổ quái và những thứ đồ ăn vặt nhỏ nhỏ, nó đều chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng.

Trong lòng nó luôn khao khát được cùng mẫu thân ra ngoài du ngoạn từ lâu.

Hôm nay cũng có thể coi như nguyện vọng đã trở thành sự thật!

Viên Bảo đeo mặt nạ, giống như một con ong nhỏ vui vẻ, nắm tay Vân Quán Ninh nhảy nhót trong đám người.

Đột nhiên, Viên Bảo dừng lại.

Cậu nhóc quay đầu nhìn Vân Quán Ninh: "Mẫu thân, con muốn cái này!"

Đó là hồ lô đường.

Vân Quán Ninh còn chưa kịp mở miệng, Mặc Diệp đã vung tay lên: "Mua,”

“Con trai, mười xiên ăn có đủ không?