Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 200: Con trai của bổn vương



Mười xiên?

Có đủ không?

Vân Quán Ninh: “...”

Đang cho lợn ăn đấy hả?

Ai lại một lần ăn cả mười xiên hồ lô?

Người bán kẹo hồ lô cũng kích động trực tiếp đưa cho hắn cả mấy xiên: "Vị gia này, ở đây có mười một xiên, xem như ta cho vị tiểu công tử này thêm một xiên!”

Mặc Diệp trả tiền luôn không chút do dự.

Viên Bảo thấy của ngon là chạy theo, Mặc Diệp mua kẹo hồ lô cho cậu nhóc, nên đã mua chuộc được nhóc.

Một tay Viên Bảo cầm một cây kẹo hồ lô, tay còn lại nắm tay Mặc Diệp, hai người tiêu sái đi ở phía trước.

Đồ gì mà Viên Bảo liếc mắt nhìn là Mặc Diệp không chút do dự mua luôn.

Vân Quán Ninh nhận lệnh đuổi theo họ, phía sau là mấy xiên kẹo hồ lô, còn có đủ loại túi lớn túi nhỏ, đầu nàng chảy mồ hôi như suối.

Mặc Diệp không thật sự muốn có quà sinh nhật đặc.

Vân Quán Ninh cũng không "ép buộc" hắn nên cũng không mua gì cho hắn.

Nàng hạ quyết tâm, đêm nay phải tự mình xuống bếp nấu một bữa tối thịnh soạn, coi như là chúc mừng sinh nhật cho hắn.

Nếu sinh nhật Mặc Diệp là từ mấy tháng trước rồi thì sao?

Nàng không rắc cho hắn một ít thuốc chuột đầu độc chết hắn là đã từ bi lắm rồi.

Nhưng mấy tháng nay, không biết là nam nhân này đã thay đổi từ bên trong hay là thay đổi tính tình rồi, hắn chẳng những thay đổi thái độ đối với nàng mà còn vô cùng che chở, dùng đủ cách để bảo vệ... Chỉ cái thỉnh thoảng hắn có nói năng chanh chua.

Ngay cả đối với Viên Bảo hắn cũng yêu thương hơn gấp ba ngàng lần.

Nể mặt con trai nàng sẽ cho hắn một cơ hội!

Vân Quán Ninh nghĩ thầm.

Nhìn cửa hàng ngọc thạch bên cạnh, thừa dịp hai cha con đang thả diều, Vân Quán Ninh chuồn vào cửa hàng.

Đi dạo đến lúc hoàng hôn đã xảy ra một "tai nạn nhỏ", Viên Bảo bị người ta đụng phải.

Nếu là người khác thì Mặc Diệp nhất định sẽ xắn tay áo xông lên, liều mạng với người đã đụng phải Viên Bảo rồi dậm tay dậm chân các kiểu.

Nhưng người đụng phải Viên Bảo lại là một tiểu cô nương kháu khỉnh bụ bẫm.

Lần này, Mặc Diệp hơi khó xử.

Hắn còn chưa kịp cúi người đỡ Viên Bảo lên thì Viên Bảo đã tự mình đứng lên, rồi còn vỗ vỗ bụi bặm trên người, không nói gì cả.

Vân Quán Ninh vội vàng kiểm tra đầu gối của cậu nhóc: "Con trai, con không bị thương chứ?”

“Mẫu thân, con không sao."

Viên Bảo đeo mặt nạ lên một lần nữa, lúc này cậu nhóc mới nhìn về phía tiểu cô nương đã đụng ngã mình: "Tiểu muội muội, đi đường phải cẩn thận! Cũng may là muội đụng phải ta, chứ nếu muội mà đụng ngã người khác, người ta không chịu bỏ qua thì làm sao bây giờ?

“Nếu muội mà ngã ra đó thì phải làm sao?”

Tuổi còn nhỏ mà cứ như một tiểu đại nhân, dạy dỗ người ta như đúng rồi.

Viên Bảo bị đụng ngã cũng không khóc, ai ngờ tiểu nha đầu kia sau khi bị Viên Bảo "giáo huấn" một trận, thế mà lại khóc òa lên.

Thật là!

Giọng nói này đúng là đinh tai nhức óc.

Giống như có mấy hàng pháo đang đồng loạt nổ tung bên tai vậy. Loại lực xuyên thấu này khó có thể diễn tả được.

Tóm lại, người đi ngang qua đều nhìn Vân Quán Ninh như đang nhìn "quân buôn người".

Vân Quán Ninh vẫn luôn cảm thấy Viên Bảo quá mập.

Nhưng hai tháng nay dường như cậu nhóc đã bắt đầu gầy đi.

Mắt thường có thể thấy được cậu nhóc đang phát triển chiều cao, không còn phát triển chiều ngang nữa...

Thịt trên người thì vẫn nhiều như vậy, trọng lượng vẫn như thế, nhưng cánh tay và cẳng chân rõ ràng đã dài hơn nhiều.

Tiểu cô nương đang khóc lóc này thì ngược lại rất săn chắc,nhìn giống như một cục thịt!

"Cục thịt" này buộc hai nhúm tóc chọc lên trời, trong tay cầm quả táo đã ăn mất một nửa, khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

Viên Bảo bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Khóc như là một cái bình nước vậy.”

Vừa nghe thấy câu đó, tiểu cô nương kia lại càng khóc to hơn.

Vân Quán Ninh: "... Con trai à, con là nam nhi, phải có phong độ một chút, không nên học cái thói già miệng của phụ thân giả. Đối với con gái thì phải dịu dàng, không thể độc miệng như v. "

Mặc Diệp ở một bên: "... Bổn vương đứng không mà cũng trúng đạn phải không? "

"Chàng thì biết cái gì, cái này gọi là di truyền! Nhà dột từ nóc dột xuống.”

Vân Quán Ninh liếc hắn một cái.

Lời này của nàng tuy không dễ nghe.

Nhưng mặt của Mặc Diệp lại rất cổ quái, trên môi hắn nở nụ cười hài lòng.

Vân Quán Ninh nói những lời này chẳng phải là đang gián tiếp thừa nhận Viên Bảo là con ruột của hắn sao?

Mặc Diệp cảm thấy hài lòng, không cãi nhau với nàng.

"À."

Viên Bảo nghiêm túc gật đầu, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương còn đang khóc, nghiêm trang nói: "Bình nước muội muội, muội đừng khó nữa"

"Bình nước" lại khóc to hơn nữa.

Vân Quán Ninh dở khóc dở cười.

"Cũng không biết đây là con cái nhà ai."

Nàng nhìn quanh bốn phía, đang muốn hỏi thăm thì chợt nghe ở cách đó không xa truyền đến tiếng nói: "Điềm Điềm.”

“Điềm Điềm con khóc ở đâu vậy?”

Giọng nói này có chút quen thuộc.

Tiếp đó chỉ thấy một bóng người dùng tốc độ " chạy nước rút một trăm mét" để vọt tới trước mặt Vân Quán Ninh, nâng “bình nước" đang khóc không ngừng lên: "Sao lại khóc?”

"Ai bắt nạt con hả? Nói cho cô mẫu nghe, cô mẫu làm chủ cho con”

Bình nước khóc đến mức khó thở, ngón tay nhỏ mập mạp chỉ về phía Viên Bảo, khuôn mặt mập mạp vùi vào trong ngực cô mẫu, khóc nghẹn không ngừng.

"Được, bổn vương phi muốn nhìn xem ai mà lại to gan như vậy! Dám khi dễ Điềm Điềm của ta..."

Lời còn chưa dứt, hai mắt nàng ta đã sáng ngời: "Ninh Nhi?”

Người tới đúng là Chu Oanh Oanh!

Nàng ta ôm Chu Điềm Điềm đang khóc không ngừng, kinh ngạc nhìn mấy người Vân Quán Ninh: "Đã có chuyện gì xảy ra?"

Trong lúc nói chuyện, Mặc Hàn Vũ thở hồng hộc đuổi theo: "Oanh Oanh, nàng chạy nhanh như vậy làm cái gì? Bản lĩnh nghe âm tìm người của nàng càng ngày càng cao rồi đấy.”

Nghe thấy tiếng khóc từ đằng xa lập tức biết đó là Chu Điềm Điềm.

"Ôi, lão Thất, Quán Ninh, thật là trùng hợp."

Mặc Hàn Vũ cười chào hỏi.

"Quá trùng hợp đi ấy chứ"

Vân Quán Ninh cười cười, chỉ thấy Mặc Diệp ở một bên, không nói tiếng nào mà ôm Viên Bảo lên.

Nàng cảm thấy hơi cạn lời.

Nam nhân này đang khoe khoang rằng hắn có con trai sao?

Thật là ngây thơ!

Quả nhiên, Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh lập tức bị hắn và Viên Bảo hấp dẫn.

“Lão Thất, đứa bé này là con nhà ai?”

Mặc Hàn Vũ đến gần, muốn nhìn xem Viên Bảo trông như thế nào, lại bị một tay của Mặc Diệp đẩy ra.

Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại mặt nạ trên mặt Viên Bảo.

Lúc này mới hời hợt nhìn lướt qua Mặc Hàn Vũ: "Của bổn vương."

“Phụt.”

Mặc Hàn Vũ lập tức nở nụ cười.

Ngay cả Chu Oanh Oanh cũng tò mò nhìn Vân Quán Ninh: "Ninh Nhi, từ khi nào mà hai người đã có một nhi tử lớn như vậy?”

Mặc Hàn Vũ ở một bên đã cười đến mức ngửa đầu ra sau, chảy cả nước mắt.

Thấy Mặc Diệp còn muốn nói gì đó, Vân Quán Ninh vội vàng nháy mắt với hắn: khiêm tốn, phải khiêm tốn! Tạm thời chưa thể cho người khác biết thân phận của Viên Bảo!

"Vương gia, đừng trêu chọc bọn họ nữa! Đây là con một người bạn của ta, ta đã nhận nó làm con trai nuôi. Gần đây nàng ấy có việc, nên ta mới đón đứa bé về vương phủ ở vài ngày!”

"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cha, cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau. Nó cũng trực tiếp gọi ta là mẫu thân cho nên Vương gia mới nói nó là nhi tử của chúng ta.”

Nàng giải thích với một nụ cười.

Dù sao thì đầu óc của Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh cũng không nhanh nhạy cho lắm.

Có lẽ sẽ khá dễ lừa gạt...

"Vậy sao?"

Lời giải thích này cũng khá hợp lý, Chu Oanh Oanh gật gật đầu: "Đứa bé này thật đáng thương! Sao từ nhỏ lại chỉ có mẫu thân mà không có phụ thân chứ? Phụ thân của nó đâu?"

“Chết rồi."

Vân Quán Ninh không suy nghĩ mà nói: "Hắn ta vốn là một nam nhân cặn bã, có lỗi với hai mẹ con bọn họ, chết đi cho đỡ chật đất."

Mặc Diệp: "..."

Sao hắn lại cứ cảm thấy nữ nhân này đang nguyền rủa mình thế nhỉ?