Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 96: Mẫu thân, con bảo hộ người!



Viên Bảo nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, bàn tay nhỏ múp míp đầy thịt vỗ vỗ vai của nàng, lộ ra vẻ mặt kiên định.

Vân Quán Ninh khóc càng lớn hơn nữa: “Hu hu hu…”

Nàng chắc đã phải tích đức mấy kiếp rồi mới có thể có một con trai như Viên Bảo, hu hu hu quả thực là tiểu thiên sứ được phái xuống nhân gian mà, hu hu hu…

Vân Quán Ninh tự mình dẫn Viên Bảo đến Cố gia.

Trên đường đi nàng đã nói rõ tất cả mọi chuyện với Viên Bảo rồi.

Cho dù Viên Bảo biết cha của nó là ai, biết đến sự tồn tại của nhóm người Đức phi nhưng khi đối diện với tình cảnh lúc này đây, nó vẫn sẽ đứng về phía mẫu thân.

Mẫu tử hai người đã thống nhất với nhau là nhất định phải thận trọng trong từng lời nói!

Vân Quán Ninh biết con trai thành thục ổn trọng hơn hẳn bạn bè cùng lứa nên nàng cũng yên lòng.

Đồng thời cũng rất đau lòng cho con trai.

Từ nhỏ Viên Bảo đã không có phụ thân bên cạnh, đơn độc trưởng thành.

Phụ thân vắng mặt… đến tận ba năm sau, Mặc Diệp mới xuất hiện, mới miễn cưỡng bù đắp tình phụ tử cho đứa nhỏ.

Nhưng trong ba năm đó, bọn họ thực sự đã nợ Viên Bảo quá nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp cũng rất ít khi ở bên cạnh nó.

Cho nên ở Cố gia, có bạn bè đồng trang lứa như Cố Minh – con trai của Cố Bá Trọng làm cho nó rất nhiều đồ chơi thú vị nên Viên Bảo rất vui đến mức không muốn về lại vương phủ.

Đến khi tới Cố gia, Vân Quán Ninh còn cố ý dặn dò Cố Minh và Cố Bá Trọng chiếu cố nó. Phụ tử Cố gia này cũng sớm đoán được thân phận thực sự của Viên Bảo nhưng Vân Quán Ninh không nói gì nên bọn họ cũng không hỏi nhiều.

Dù sao thì Viên Bảo cũng có một phần huyết mạch của Cố gia.

Cho dù Mặc gia có nhận hay không thì Cố gia bọn họ nhất định sẽ nhận!

Cho nên Vân Quán Ninh cũng như phụ tử Cố Bá Trọng đều có cùng một suy nghĩ.

Nàng yên tâm rời đi.

Nàng vừa mới trở về vương phủ thì đã thấy xe ngựa của Mặc Diệp đang ngừng ở trước cửa rồi, người gác cổng nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài xe ngựa, đang nhỏ giọng trả lời gì đó với người ngồi bên trong.

Hắn thấy Vân Quán Ninh đã quay về thì vội vàng hô lên: “Vương phi, Vương gia trở về đón ngài tiến cung!”

Vị Vương phi này thực sự là thần tiên.

Thất sủng suốt bốn năm, như một người trong suốt ở trong vương phủ.

Ai ngờ bốn năm sau lại đột nhiên “phục sủng”?

Vương gia dậy sớm, không chờ nàng mà tiến cung một mình, vốn nghĩ rằng nàng nói “chờ Vương gia trở về đón” chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

Ai ngờ chưa đến một canh giờ sau thì Vương gia thật sự trở về đón nàng chứ!

Gã sai vặt giật mình nhìn Vân Quán Ninh, thái độ đối nàng càng thêm cung kính.

Vân Quán Ninh khoanh tay đứng bên ngoài xe ngựa: “Chẳng phải vội vàng dậy sớm chạy một mình à? Sao chỉ chốc lát lại quay về đón rồi?”

Nhìn canh giờ lúc này, chắc là đã kết thúc buổi triều sớm rồi.

Mặc Diệp cố ý trở về đón nàng như vậy, chắc là tiến cung thỉnh mạch cho Mặc Tông Nhiên.

Thật ngại quá!

Nàng không đi!

Vân Quán Ninh dựa lưng vào cây cột, bày ra dáng vẻ ung dung khiêu khích: “Phụ hoàng bảo ta tiến cung bắt mạch? Sao ngươi không tự bắt mạch cho phụ hoàng đi?”

“Vân Quán Ninh, bổn vương chỉ cho ngươi một cơ hội duy nhất thôi.”

Như Ngọc vừa run rẩy trong lòng vừa vươn tay nhấc màn che xe ngựa lên, Khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Diệp lập tức xuất hiện trong tầm mắt của nàng: “Đi lên.”

“Ta không lên!”

Vân Quán Ninh hừ lạnh một tiếng, giở thói chơi xấu: “Thân thể của ta hôm nay không thoải mái, không thể tiến cung.”

“Thân thể không thoải mái đúng không?”

Mặc Diệp đột nhiên cong môi cười, khuôn mặt lộ ra vẻ âm trầm: “Ngươi giả bệnh trước mặt bổn vương sao? Bổn vương sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị bệnh thật sự!”

Thấy hắn không giống chỉ đang uy hiếp nàng, nàng biết rõ cẩu nam nhân này khi bị chọc giận lên thì chuyện gì cũng dám làm.

Vân Quán Ninh vô thức đứng thẳng người: “Ngươi uy hiếp ta?”

“Có phải uy hiếp hay không, tin là trong lòng ngươi đã tự hiểu rõ.”

Mặc Diệp không cười như vậy nữa, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, duỗi tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Đi lên.”

Vân Quán Ninh thấy hơi lúng túng.

“Ta đột nhiên cảm thấy dường như cũng không có nơi nào không thoải mái.”

Nàng nhanh nhẹn lên xe ngựa, ngồi vào chỗ bên cạnh Mặc Diệp.

Nhưng vừa bị hắn dắt mũi một phen nên khuôn mặt nàng vẫn còn lộ rõ vẻ khó chịu, Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Ta tiến cung để thỉnh mạch cho phụ hoàng, không liên quan gì đến ngươi.”

“An nguy của phụ hoàng mới là quan trọng nhất.”

Nàng ngồi xuống chỗ bên cạnh hắn, xe ngựa chậm rãi vào cung.

Mặc Diệp ngồi bên cạnh cũng không nói gì.

Nhưng khóe môi của hắn rõ ràng có hơi cong lên, trong mắt cũng lộ ra một chút ý cười.

Mặc Phi Phi tối hôm qua hồi cung đã khuya.

Hôm qua đến Minh vương phủ một chuyến, thật đúng là không uổng công chút nào. Chẳng những biết trù nghệ của Vân Quán Ninh rất giỏi, còn gặp được Thất ca ca giống tiểu Viên Bảo như đúc nữa!

Không biết mẫu phi có biết chuyện này hay không…

Mặc Phi Phi đã dậy từ sớm.

Vốn đến thẳng chỗ Đức phi nói về chuyện của Viên Bảo.

Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa, thì đã thấy Tần Tự Tuyết đang định tiến vào.

“Phi Phi, muội đang định đi đâu vậy?”

Nàng ta lộ ra vẻ mặt quan tâm, đưa chén canh sâm đang bưng trong tay cho Mạt Lị: “Tỷ dậy sớm hầm một ít canh sâm, lúc nãy đã bảo Tử Tô mang đến Vĩnh Thọ Cung một phần, nên ta cũng mang đến cho muội một phần.”

“Đa, đa tạ tam tẩu.”

Khuôn mặt Mặc Phi Phi lộ vẻ hơi mất tự nhiên.

Từ trước đến giờ nàng ta vẫn luôn thật tình xem Tần Tự Tuyết như tẩu tẩu của mình, thậm chí còn đối xử như tỷ tỷ.

Nhưng từ khi thân thiết với Vân Quán Ninh rồi, nàng ta không thể diễn tả được cảm giác đó nhưng thoải mái hơn cảm giác ở bên cạnh Tần Tự Tuyết nhiều!

“Sao muội lại khách sáo với tỷ như vậy?”

Tần Tự Tuyết mỉm cười ôn nhu, nắm tay nàng ta cùng bước vào cửa: “Ta nghe nói hôm qua muội đến Minh vương phủ? Minh Vương phi có làm khó muội không?”

Thì ra là biết hôm qua nàng ta đến Minh vương phủ nên hôm nay mới cố ý tiến cung gặp nàng ta.

Nhớ tới những lời lúc trước Vân Quán Ninh đã nói với nàng ta…

Bốn năm trước, chính Tần Tự Tuyết đã hãm hại nàng ta, Mặc Phi Phi lập tức rút tay ra.

Tần Tự Tuyết cảm thấy trong tay đột nhiên trống rỗng thì khuôn mặt hơi đơ ra: “Phi Phi, muội làm sao vậy?”

“Đang yên đang lành, nàng ấy sao phải làm khó muội chứ?”

Giọng nói của Mặc Phi Phi cũng thoáng lạnh đi: “Tam ca rời kinh cũng đã nửa tháng rồi nhỉ? Tam tẩu đã quen chưa? Tam ca có truyền tin về không?”

Có vẻ thái độ của nàng ta có vẻ lạnh lùng hơn trước khá nhiều.

Nhưng lời nói lại vẫn lộ vẻ quan tâm nàng ta…

Tần Tự Tuyết đột nhiên cảm thấy không đoán được trong lòng nàng ta thực sự đang suy nghĩ điều gì.

Nàng cố đè nén hoài nghi nảy sinh trong lòng, mỉm cười với nàng ta: “Có gì mà quen hay không chứ, tỷ và tam ca của muội đều là lão phu thê rồi! Cả ngày tỷ đều bận chăm sóc hài tử, cũng không có thời gian để nhớ tam ca của muội nữa.”

“Phỏng chừng bây giờ vương gia tới biên cương rồi, chắc là thư nhà sẽ mau chóng được gửi về thôi.”

Trong lúc nàng ta nói thì hai người cũng đồng thời ngồi xuống, Mặc Phi Phi sai người dâng trà.

Nếu Tần Tự Tuyết đã đến đây thì nàng ta cũng không dám đến Vĩnh Thọ Cung nói chuyện đó nữa.

Không biết nàng ta có biết đến sự tồn tại của Viên Bảo hay không……

Nhưng bây giờ giờ lập trường của Mặc Phi Phi đã nghiêng hẳn về phía của Viên Bảo và Vân Quán Ninh, nên nàng rất sợ nữ nhân này biết rồi thì lại tìm cách âm thầm hãm hại họ.

Cho nên nàng ta giấu chuyện này trong lòng: “Không biết hôm nay tam tẩu tới đây tìm ta có việc gì?”

Tần Tự Tuyết thấy thái độ của nàng ta lạnh nhạt như vậy thì trong lòng đã khẳng định là con tiện nhân Vân Quán Ninh đó để bêu xấu nàng ta trước mặt Mặc Phi Phi rồi!

Tối hôm qua nàng ta cứ trằn trọc mãi, không thể nào ngủ nổi, chỉ sợ chuyện bốn năm trước bị lật tẩy.

Dù sao thì bây giờ Vân Quán Ninh cũng không còn giống như trước nữa, nàng rõ ràng đã từng uy hiếp nàng ta, nói rằng nếu nàng ta còn tiếp tục có ý đồ xấu xa thì sẽ nói ra toàn bộ chuyện bốn năm trước.

Tần Tự Tuyết không dám mạo hiểm như vậy.

Đặc biệt là hiện giờ quan hệ giữa nàng ta và Mặc Hồi Phong đang cực kỳ lạnh nhạt, Mặc Diệp thì lại không thèm để tâm chút nào đến nàng ta.

Vì thế Tần Tự Tuyết cố cười gượng, cố ý trưng ra vẻ mặt mất mát: “Phi Phi, Minh Vương phi đã nói gì về tỷ với muội sao?”

“Gần đây, cả muội và Diệp ca ca đều thay đổi rất nhiều, dường như lạnh nhạt với tỷ hơn trước rất nhiều.”

Giọng điệu nàng ta mang theo vẻ thăm dò…