Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 97: Ăn vạ!



Trước đây Mặc Phi Phi vẫn luôn bị vẻ mặt vô tội này của Tần Tự Tuyết che mắt.

Hiện giờ nàng ta đã nhìn thấu đằng sau gương mặt vô tội này của nàng ta chính là một lòng dạ vô cùng thâm độc. Cho nên khi nhìn khuôn mặt oan ức đó của nàng ta, Mặc Phi Phi cũng không có cảm giác gì.

Nàng ta lạnh nhạt liếc nhìn Tần Tự Tuyết: “Tam tẩu nghĩ nhiều rồi.”

“Bản công chúa gần đây thân mình không khoẻ, không muốn nói chuyện nhiều nên đối với ai cũng giống vậy thôi.”

Lời giải thích này khiến Tần Tự Tuyết yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta hiểu rất rõ tính cách của Mặc Phi Phi.

Nếu nàng ta thật sự biết chuyện năm đó… Thì đừng nói là có thể ngồi nói chuyện hoà thuận với nàng ta như lúc này, chỉ sợ đã sớm nháo loạn khiến toàn bộ hoàng cung gà chó không yên, có khi còn muốn lật cả nóc của Doanh Vương phủ cũng không chừng.

Nói vậy thì chân tướng của bốn năm trước, có lẽ ngay cả Vân Quán Ninh cũng không biết.

Nàng đã làm con dê thế tội cho nàng ta thì phải làm dê thế tội cả đời cho nàng ta!

Ánh mắt của Tần Tự Tuyết xẹt quả vẻ ngoan độc.

Nhưng đến lúc nhìn về phía Mặc Phi Phi thì trên mặt chỉ còn lại nụ cười ôn nhu: “Phi Phi, muội vẫn chưa kể tỷ nghe rốt cuộc là hôm qua muội đến Minh Vương phủ làm gì vậy?”

“Quan hệ giữa muội và Minh Vương phi… đã tốt lên rồi sao?”

Nàng ta nói xong câu đó thì không đợi Mặc Phi Phi đáp lời đã nói tiếp: “Thật ra Minh Vương phi mới thật sự là tẩu tẩu của muội mà.”

“Phi Phi, muội hẳn phải có quan hệ tốt với nàng ấy mới phải.”

Mặc Phi Phi nghe nàng ta nói vậy thì thấy hơi kinh ngạc.

Nàng ta liếc nhìn Tần Tự Tuyết, mở miệng hỏi: “Tam tẩu nói vậy là có ý gì?”

“Trước đây không phải tỷ nói với muội là chính Vân Quán Ninh đã hại muội, muốn muội phải nhớ kỹ mối thù này hay sao?”

Tần Tự Tuyết thoáng qua vẻ xấu hổ.

Nhưng nàng ta nghĩ lại, nhớ ra Mặc Phi Phi chính là một đứa không có đầu óc.

Chỉ cần nàng ta không nói ra chuyện bản thân đang xấu hổ, thì chắc chắn Mặc Phi Phi sẽ không nhận ra nàng ta đang xấu hổ đâu!

Vì vậy, nàng ta lại cười khẽ rồi giải thích: “Lúc trước là chuyện của lúc trước, trước đây Diệp ca ca cũng không thích nàng ấy. Nhưng bây giờ, có vẻ như không chỉ Diệp ca ca thích nàng ấy, mà ngay cả phụ hoàng cũng rất coi trọng nàng ta.”

“Nếu như muội vẫn cứ tiếp tục đối địch với nàng ấy, vậy chẳng phải sẽ khiến Diệp ca ca và phụ hoàng khó xử sao?”

Lời này nghe vào giống như chỉ đơn thuần hy vọng gia đình bọn họ hoà hảo thôi vậy.

Mặc Phi Phi thầm cười lạnh trong lòng.

Ả Tần Tự Tuyết này thật sự cho rằng nàng ta nghe trong hiểu ẩn ý trong lời nàng ta nói sao?

Rõ ràng còn lợi hại hơn mở miệng ly gián quan hệ của bọn họ gấp mấy lần!

Đây là cố ý nói cho nàng ta biết Vân Quán Ninh đã khiến hoàng thất trở nên rối ren, nếu nàng ta vẫn tiếp tục đối nghịch với nàng ấy, thì chính là đang khiến cho mấy người Mặc Diệp rơi vào thế khó xử.

Lợi hại, quả nhiên lợi hại!

Đối diện với ánh mắt “chân thành” của Tần Tự Tuyết, Mặc Phi Phi đột nhiên bật cười: “Tam tẩu nói rất đúng.”

“Tiện nhân Vân Quán Ninh này thật sự không đơn giản chút nào! Hiện giờ không chỉ được Thất ca ca sủng ái mà còn được phụ hoàng coi trọng nữa, ngay cả mẫu phi dường như cũng có cái nhìn khác về nàng ta…”

Mặc Phi Phi thở dài một hơi: “Bản công chúa đúng là không nên đối địch với nàng ta!”

Thấy nàng ta không hiểu được ẩn ý trong lời nói thì Tần Tự Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta biết ngay Mặc Phi Phi chính là một đứa không có đầu óc mà.

Vừa rồi nàng ta đã lo xa rồi, con nha đầu thối này vẫn luôn ngu ngốc như vậy, nếu đã vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.

Nàng ta nắm lấy tay Mặc Phi Phi, ra vẻ chân thành nói: “Phi Phi, tỷ cũng vì muốn tốt cho muội! Tuy tỷ và Diệp ca ca không thể kết thành phu thê, nhưng tỷ vẫn luôn hy vọng huynh ấy sống thật tốt.”

“Cho dù trước đây Vân Quán Ninh có như thế nào đi nữa…”

Nàng ta thoáng ngừng rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng ít nhất hiện giờ nàng ta đã thay đổi rồi! Chúng ta cũng không nên sa vào thù hận trong quá khứ nữa, nên cho nàng ta một cơ hội để hối cải để làm người mới không phải sao?”

“Tam tẩu nói phải.”

Mặc Phi Phi nắm lấy tay nàng ta, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Phi Phi, muội chỉ cần nhớ rằng, tỷ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của muội! Tỷ chẳng những là tam tẩu của muội, mà còn là tỷ tỷ tốt của muội nữa, có chuyện gì thì cứ đến tìm tỷ! Bất luận như thế nào tỷ vĩnh viễn sẽ đứng về phía muội.”

Tần Tự Tuyết nói như vậy khiến cho Mặc Phi Phi vô cùng “cảm động”.

Nàng ta bày ra vẻ mặt cảm động: “Tam tẩu, nghe tỷ nói mà muội chỉ muốn khóc! Cảm ơn tỷ đã đối xử “tốt” với muội như vậy!”

Tần Tự Tuyết đối xử với nàng thật sự rất tốt.

Bốn năm trước mưu đồ tìm người hãm hại nàng ta, còn đổ tội cho Vân Quán Ninh còn bản thân thì sắm vai người vô tội.

Những năm gần đây còn phải sắm vai tỷ tỷ tri âm với nàng ta, thật đúng là cực khổ cho nàng ta rồi!

Thấy Mặc Phi Phi vẫn biểu hiện như ngày thường, giống như cảm giác lạnh nhạt lúc nãy chỉ là ảo giác của nàng ta vậy.

Tần Tự Tuyết lại dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho khoẻ rồi mới đứng dậy rời đi.

Vừa bước ra khỏi Vị Ương Cung thì nàng ta lập tức thấp giọng phân phó Tử Tô đang đi theo phía sau: “Tử Tô, lát nữa ngươi đi điều tra thử. Hôm qua Cửu công chúa đến minh vương phủ, rốt cuộc là có chuyện gì.”

“Đã nói những chuyện gì với Vân Quán Ninh!”

Nàng ta là một kẻ rất đa nghi.

Cho dù Mặc Phi Phi vẫn biểu hiện như thường lệ, nhưng hạt giống hoài nghi đã gieo trong lòng nàng ta rồi.

Không loại bỏ được mối nghi ngờ này, nàng ta không cách nào yên tâm nổi!

Tử Tô cúi đầu đồng ý, hai chủ tớ chuẩn bị xuất cung.

Bỗng thấy xe ngựa của Minh Vương phủ ở đằng xa, nhìn hướng đi thì có vẻ như đang định xuất cung. Tần Tự Tuyết vui mừng trong lòng, vô thức kéo váy, bước nhanh đuổi theo: “Chờ một chút!”

Nàng cố ý tiến cung vào hôm nay, cũng cố ý xuất cung vào canh giờ này.

Là vì sáng sớm nay đã bảo Tử Tô điều tra kỹ càng, bình thường Mặc Diệp tiến cung vào giờ nào, rồi xuất cung vào giờ nào.

Nhưng từ trước đến nay Vân Quán Ninh vẫn luôn đi cùng hắn, hôm nay Tử Tô lại điều tra được Minh vương lại tiến cung một mình, Minh Vương phi hình như đến Cố gia.

Cho nên Tần Tự Tuyết lập tức sửa soạn tiến cung.

Rề rà ở Vị Ương Cung một hồi lâu mới đến canh giờ “trùng hợp” gặp Mặc Diệp xuất cung.

Phu xe nghe có tiếng người ở phía sau kêu chờ một chút, thì xoay người hỏi ý kiến chủ tử xong xuôi mới cho xe ngựa ngừng lại.

Tần Tự Tuyết bước nhanh đến chỗ xe ngựa, đến khi chỉ còn cách vài bước thì mới dừng lại, sửa sang lại đầu tóc hơi rối, rồi lại hít sâu một hơi, lúc này mới làm ra vẻ bình tĩnh bước tới gần xe ngựa.

“Diệp ca ca.”

Nàng ta nũng nịu gọi.

Người ngồi trong xe ngựa không hề lên tiếng.

Nhưng Tần Tự Tuyết biết, Mặc Diệp đang ở trong xe ngựa.

Không giống như mấy huynh đệ Mặc Hồi Phong đều thích dùng Long Tiên Hương.

Mặc Diệp xưa nay vẫn thích dùng một loại Hàn hương…… Tuy không biết được chế từ hương liệu gì, nhưng đứng từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi hương thanh tao, thấm vào ruột gan.

Giống như hàn mai nở rộ ở nơi sâu nhất của Ngự Hoa Viên, hương thơm dịu nhẹ gần như không thể ngửi thấy, chỉ có đôi chút phảng phất trong không khí…

Hương thơm đó giống hệt như con người của Mặc Diệp, vừa thanh lãnh vừa bí ẩn.

Không nghe hắn trả lời, nhưng khi ngửi được mùi Hàn hương này thì Tần Tự Tuyết vẫn đoán được Mặc Diệp đang ngồi bên trong xe ngựa.

Nàng ta tự cỗ vũ bản thân, nhỏ giọng nói: “Diệp ca ca, muội đã đợi huynh rất lâu. Rốt cuộc cũng chờ được cơ hội lần này, có thể tự mình nói ra những lời giấu kín trong lòng cho huynh nghe.”

“Diệp ca ca chắc có nghe về chuyện những ngày tháng này muội sống không dễ dàng chút nào phải không?”

Nàng ta cố nặn ra hai giọt nước mắt, móc khăn gấm ra nhẹ nhàng lau nước mắt: “Cho dù đã sinh cho Doanh Vương hai nữ nhi nhưng chàng ấy vẫn không xem muội là người một nhà.”

“Cũng chỉ là vì, trước đó muội đã từng có hôn ước với Diệp ca ca!”

Vốn tưởng rằng Mặc Diệp sẽ không theo tiếng.

Nhưng ai ngờ nàng ta vừa dứt lời, thì trong xe ngựa lập tức phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Tẩu muốn ăn vạ bổn vương sao?”