Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 769: Hai phần thiên hạ



Sau khi Tráng Tráng xuất cung, không có đi thẳng đến Vương phủ mà là về phủ công chúa trước.

Vào trong phủ, nàng truyền ám vệ đến: “Canh chừng bên ngoài, nếu như người theo dõi đi rồi thì về bẩm báo bổn cung.”

“Vâng!” Ám vệ quay người đi ra ngoài.

Cầm Chi đi vào nhà, không vui mà nói: “Hoàng Thượng ngay cả công chúa mà cũng phải phòng bị, thật là không ngờ.”

Tráng Tráng nhàn nhạt nói: “Không sao, hắn ta luôn là một người đa nghi, mà ta lại thân cận với Thương Mai, hắn ta phòng bị ta cũng là chuyện không thể nào bình thường hơn.”

“Hoàng thượng rốt cuộc còn muốn làm gì nữa chứ?” Cầm Chi không khỏi rầu rĩ, mấy chuyện này thật sự chả chịu dừng lại chút nào.

“Không biết.” Tráng Tráng khẽ thở dài một hơi, làm thế nào để biết trong lòng một người đang suy nghĩ gì chứ?

Đặc biệt, ông ta đã càng đi càng bất công rồi.

“Hoàng thượng trước đây là một Hoàng thượng tốt, bây giờ….cũng không biết tại sao mà cứ nghi kỵ người tốt, Vương gia và Vương phi là người tốt biết bao!”

Trong lòng Tráng Tráng cũng không vui, mấy chuyện mà Hoàng Thượng làm với nàng ta, nàng ta đến nay vẫn chưa buông bỏ được.

Không ai có cách khiến ông ta ngừng lại.

Đã đợi cả hai ngày, người canh chừng Tráng Tráng mới rời khỏi, nhưng, Tráng Tráng cũng không đợi bọn họ đi rồi mới ra ngoài, nàng lệnh người chuẩn bị lễ vật, đích thân đến Tiêu gia một chuyến, đưa đồ cho Loan Loan.

Sau đó, mới đến vương phủ.

Trong thời gian đó, luôn có người theo dõi nàng ta.

Ở Vương phủ khoảng nửa canh giờ, thông báo hết tất cả mọi việc trong cung cho Thương Mai nghe xong, liền lập tức rời khỏi.

Sự canh chừng của Hoàng đế khiến mọi người đều cảm thấy không thoải mái.

Mà cuối cùng, vào chiều hôm đó, Hoàng đế hạ chỉ, bảo Thương Mai sáng ngày hôm sau vào cung chẩn trị cho ông ta.

Mộ Dung Khanh luôn không cho Thương Mai ra ngoài, nhưng cho dù có là hắn thì cũng không thể kháng ý chỉ.

Bệnh tình của Hoàng đế, đã bắt đầu trở nặng hơn sau khi Tôn Phương Nhi “chết”, nhưng ông ta mãi đợi đến bây giờ mới kêu Thương Mai vào cung, chắc hẳn là đã có sắp xếp.

“Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ chú ý, hơn nữa đây cũng là cách duy nhất để ta có thể cứu mẫu thân, nếu như ta không vào, thì ai có thể cho bà ấy thuốc giải chứ?” Thương Mai an ủi.

Khuôn mặt Mộ Dung Khanh căng chặt: “Yên tâm là không thể yên tâm được, ta đi với nàng, về với nàng, tóm lại không thể ở lại trong cung.”

“Được!” Thương Mai biết chàng bây giờ rất lo lắng, để cô một mình vào cung là không thể nào.

Sáng hôm sau Thương Mai mới vào cung, nhưng Mộ Dung Khanh chiều hôm đó đã vào cung gặp Hoàng đế trước rồi.

Có một số lời, hắn không nói thì không thoải mái.

Bệnh tình của Hoàng đế, thực ra không có nặng như trong tưởng tượng, bởi vì, ông ta đang dùng phương thuốc trước đây của Thương Mai.

Nhưng, phương thuốc trước đây tuy nói là có thể duy trì một chốc, nhưng, sức khoẻ của ông ta bị cổ độc cắn lại, cho nên, sự ổn định này chỉ là tạm thời, bản thân ông ta cũng biết.

Hai huynh đệ đã rất lâu không có nói chuyện riêng với nhau rồi.

Mộ Dung Khanh ngồi ở trước giường, nhìn vị huynh trưởng đang nửa nằm kia, trong đầu nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Trước giờ, Hoàng huynh luôn là người mà hắn yêu kính, từ khi nào mà đã thay đổi rồi?

“Cảm thấy thế nào?” Mộ Dung Khanh nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Hoàng đế ảm đạm, mẩn đỏ hiện ra, đã không còn sự anh dũng vĩ đại như trước kia nữa, chỉ có một đôi mắt là còn sắc bén uy nghiêm, giữ lại vài phần khí thế của một vị Hoàng đế.

Ông ta nhìn Mộ Dung Khanh, ngữ khí cực kỳ thân thiện: “Cảm giác không tốt lắm, thất đệ, Trẫm sắp chết rồi, đệ có suy nghĩ gì?”

Ông ta chưa từng hỏi Mộ Dung Khanh một cách sắc bén như vậy qua, trước đây cho dù trong lòng có suy tính, nhưng cũng vẫn có thể duy trì sự hiền hoà ở bề ngoài.

Mộ Dung Khanh không lên tiếng, lời này, không biết nên trả lời thế nào nữa.

Hoàng đế thấy hắn không lên tiếng, trên mặt liền hiện lên nụ cười lạnh: “Nghe nói, Thương Mai mang thai rồi.”

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Ừm, phải.”

“Chúc mừng đệ, có hậu đại rồi.”

“Tạ Hoàng thượng!”

“Có dự định gì?” Hoàng đế nhìn chăm chăm vào hắn mà hỏi.

Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Dự định? Có dự định gì chứ?”

“Nếu như đệ có hậu đại rồi, không lẽ không có dự tính gì cho nó sao? Đệ cam tâm để nó cả đời uất ức ở dưới người khác sao?” Ngữ khí của Hoàng đế sắc bén vô cùng, trên khuôn mặt, không kìm nén nổi sự đỏ bừng của cơn kích động.

Mộ Dung Khanh nhìn ông ta, cười khổ một tiếng: “Hoàng huynh cho rằng thần đệ sẽ tạo phản? Sẽ mưu đồ cướp đế vị? Nếu Hoàng huynh đã nói đến, thì thần đệ cũng không ngại hỏi Hoàng huynh, nếu như thần đệ có dã tâm như vậy thì lúc trước khi Hoàng huynh lâm trọng bệnh đã thu nắm đại quyền rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ?”

Hoàng đế âm trầm mà nói: “Đó là bởi vì, đệ nghĩ Trẫm không qua khỏi, cho nên đệ không nóng lòng, đệ chưa hề ngờ, Trẫm sẽ khoẻ lên, sẽ nắm quyền trở lại, thậm chí lấy lại quyền Nhiếp chính vương của đệ. Hoặc là, trước đây đệ không có nghĩ như vậy, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, Trẫm đã làm gì với đệ, Trẫm cũng không định che giấu, trong lòng đệ cũng rất rõ, Trẫm không tin là sau khi trải qua những chuyện này, đệ vẫn còn trung thành với Trẫm như trước đây.”

Mộ Dung Khanh nhìn ông ta: “Có phải vi thần nói gì, Hoàng thượng đều sẽ không tin không?”

Hắn không còn xưng là thần đệ nữa, cũng không có kêu ông ta là Hoàng huynh, tình huynh đệ này, hắn đã thất vọng rồi.

“Muốn Trẫm tin đệ.” Hoàng đế khẽ thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nhìn hắn: “Được thôi, Trẫm đồng ý tin đệ, nhưng, đệ cũng phải làm chút gì đó cho Trẫm, có đúng không?”

Trái tim Mộ Dung Khanh chợt lạnh giá: “Làm gì?”

“Lão thất, còn nhớ trước đây Trẫm tin tưởng đệ thế nào không?” Hoàng đế lại thở dài, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn hắn, như được nhuốm lên một lớp thân tình: “Trẫm đã từng nói, người của thiên hạ đều sẽ phản Trẫm, duy chỉ có đệ là sẽ không, Trẫm từng đối xử chân thành với đệ, thậm chí, khi Trẫm bị bệnh nặng, gần như đã cho đệ Hoàng vị rồi, phần tín nhiệm này, không lẽ không đáng để đệ bỏ ra chút gì đó sao?”

Mộ Dung Khanh không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào ông ta.

“Đệ thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi, kể từ khi lấy Hạ Thương Mai, đệ đã thay đổi rồi.” Trên mặt Hoàng đế tràn đầy sự thất vọng: “Mối hôn sự này, trước đây mẫu hậu thật sự không nên đồng ý.”

“Hoàng thượng rốt cuộc là muốn nói gì?” Mộ Dung Khanh đứng dậy, lùi về sau một bước, đứng như lễ thần tử.

Vẻ mặt cung kính, thực tế là đang duy trì khoảng cách với ông ta.

“Phá bỏ đứa con trong bụng của Hạ Thương Mai, hưu thê, Trẫm và đệ chia hai phần thiên hạ.” Hoàng đế chậm rãi nói.

Hai tay Mộ Dung Khanh siết chặt lại, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn hít thở sâu một hơi, nhẫn nhịn cơn kích động muốn vung nắm đấm qua đó, nói: “Hoàng đế, thần có con, liền khiến người cảm thấy có sự uy hiếp như vậy sao?”

“Đã làm phụ thân, thì nhất định sẽ nghĩ cho con của mình, Trẫm là người từng trải.”

“Nếu đã như vậy, thì người lập Thái tử là được.”

Hoàng đế khẽ cười, vô cùng mỉa mai mà nhìn hắn: “Thái tử? Cho dù là nâng đỡ Thái tử đăng cơ thì sau này Trẫm băng hà rồi, đế vị này còn không phải của Nhiếp Chính Vương đệ sao?”

“Vậy, cho dù hôm nay người kêu ta bỏ Thương Mai, thì sau này người băng hà, ta sẽ không làm được gì nữa chắc?” Mộ Dung Khanh cũng mỉa mai mà nói.

“Cho nên.” Hoàng đế chậm rãi nhìn hắn: “Trẫm đã chuẩn bị một loại thuốc cho đệ, sau khi uống vào, đời này đệ sẽ không có con, chỉ cần đệ không có hậu thì cho dù đệ có thể bá chiếm đế vị một thời, thì cũng phải giao trả lại thôi.”

Như vậy, ông ta thật sự có thể yên tâm rồi, hơn nữa, Hạ Thương Mai một khi bị hắn bỏ, sẽ bị truyền vào cung, cô chỉ có thể ở Hi Vi cung cả đời, ông ta chết, cô chết, mãi mãi cũng không cứu được chứng vô sinh của lão thất.

“Trẫm không bảo đệ phải lập tức đồng ý, đệ đi suy nghĩ đi, nhưng, nếu như đệ thật sự đồng ý, Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, cho đệ nhiếp chính, và cai quản Đại Chu theo tất cả ý nguyện của đệ, cũng hứa, khi nào Trẫm còn sống, thì sẽ chia hai phần thiên hạ với đệ.”

Mộ Dung Khanh lùi về sau hai bước, sắn tay áo xuống, che đi cổ tay đang nổi gân xanh: “Thần cáo lui!”