Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 770: Cướp người



Hắn quay người lại, thì giọng nói Hoàng đế liền âm trầm mà truyền tới: “Nếu như đệ không đồng ý thì hậu quả tự chịu.”

Mộ Dung Khanh không hề ngừng lại chút nào, thậm chí chả hề do dự, phẫn nộ mà rời đi.

Hoàng đế cười lên, lúc bắt đầu chỉ là cưỡi khẽ, sau đó thì ha hả cười to, cười đến ra cả nước mắt.

“Hoàng thượng, long thể quan trọng.” Lộ ông công nhìn mà xót, liền tiến lên trước an ủi.

Hoàng đế vươn tay ra, lau đi nước mắt nơi khoé mắt: “Trẫm vô tình lắm, có đúng không? Nhưng Trẫm có thể không làm như vậy sao? Tình huynh đệ này, chỉ e là tan vỡ từ đây rồi.”

Lộ công công thực sự không nhịn được, nói: “Hoàng thượng, có khi nào người đã nghĩ nhiều rồi không? Vương gia chỉ e là chưa hề có dã tâm đoạt quyền qua.”

Đôi con ngươi lạnh lẽo của Hoàng đế quét nhìn Lộ công công, đáy lòng Lộ công công chợt hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tài lỡ lời, Hoàng thượng bớt giận.”

Hoàng đế nhắm mắt lại, khuôn mặt tiều tuỵ mang theo sự bi thương: “Trẫm không thể không làm như vậy, trước đây, Trẫm tin đệ ấy không có, nhưng bây giờ? Không, đệ ấy đã nếm được tư vị của quyền lực, hễ là nam tử nhiệt huyết thì đều sẽ không coi khinh quyền lực, ai mà không có dã tâm chứ? Ai không muốn thống nhất thiên hạ? Chỉ có khi đệ ấy trở thành người như các ngươi thì mới mài mòn được dã tâm và tâm huyết của đệ ấy, như vậy thì cho dù Trẫm có chết, cũng có thể nhắm mắt rồi.”

Lộ công công ngạc nhiên, Hoàng đế sao lại nghĩ như vậy? Điều này khó tránh có quá tàn nhẫn rồi.

Người thay đổi không phải Vương gia, mà là Hoàng thượng đó.

Nhưng, thân làm nô tài, không dám nói ra câu này.

Chần chừ một hồi, Lộ công công nói: “Hoàng thượng, người luôn là hiền quân, nhớ lúc người mới đăng cơ, dốc sức vì nước, chỉ cần có tài là dụng, quốc lực của Đại Chu chúng ta trong bốn năm người đăng cơ đã đuổi kịp Đại Lương Quốc rồi, ngay cả Thái Hoàng Thái hậu cũng tán thưởng người, nói người nghiêm chính yêu dân, là một Hoàng đế tốt, mà Hoàng gia luôn phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, đây cũng là công lao của người mà.”

Những lời trước đó của Lộ công công, đều chỉ vì tám chữ phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, ông ta hy vọng, Hoàng thượng có thể nhớ, tình cảm của vương gia và Hoàng thượng trước giờ đều luôn rất sâu nặng.

Nhưng, Hoàng đế hiển nhiên đã hiểu ý của ông ta, liền lạnh lùng nói: “Huynh hữu đệ cung? Phụ từ tử hiếu? Lão bát đang làm gì? Ngươi có biết không? Tên nghịch tử phế Thái tử kia, ngay cả phi tử của Trẫm mà cũng dám nhòm ngó, phụ từ tử hiếu cái gì? Trẫm chính là quá tin bọn chúng rồi, đầu tiên là phế Thái tử và Lương Thái phó, kế tiếp là Quý thái phi và lão bát, có tên nào mà Trẫm chưa từng tín nhiệm sâu sắc chứ? Lão thất sẽ là ngoại lệ ư? Đệ ấy sẽ không.”

Ông ta xua xua tay, nói: “Ngươi không cần nói nữa, ngày mai, nếu như Hạ Thương Mai không có vào cung, thì ngươi truyền An Thân vương vào cung gặp Trẫm.”

Ông ta chính là dù có chết cũng phải cắt đứt đi ý định của lão thất trước.

Đáy lòng Lộ công công chợt run lên: “Hoàng thượng định?”

“Ngươi lắm mồm quá!” Hoàng đế lạnh lùng nói.

Lộ công công quỳ mà lùi về sau hai bước, cúi đầu nói: “Nô tài có tội!”

Cuộc đối thoại giữa huynh đệ này đã hoàn toàn làm tổn thương trái tim của Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh không thể để Thương Mai vào cung, nhưng, Thương Mai không thể không đi, mẫu thân còn ở trong tay của ông ta.

Phu thê hai người vì chuyện này mà tranh cãi một hồi, cuối cùng, Mộ Dung Khanh vẫn không thoả hiệp, chỉ nói chàng sẽ nghĩ cách cứu Liên Thuý Ngữ ra.

Trong lòng Mộ Dung Khanh cũng rất bức bối, hắn không có kể những lời mà Hoàng đế nói cho Thương Mai nghe, mấy lời này, hắn chả nói cho ai nghe được hết.

Thương Mai biết hắn đã vào cung qua, sau khi xuất cung, hắn liền nói không cho cô vào cung, cô biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Truy hỏi vài lần, hắn đều không chịu nói, Thương Mai cũng hết cách.

“Vậy chàng nói xem, chàng có cách gì cứu mẫu thân? Phái người xông vào sao? Hi Vi Cung canh chừng nghiêm ngặt, muốn cứu người, đâu có dễ như vậy? Làm không xong, thì mẫu thân sẽ vì đó mà mất mạng.”

Sự lo lắng của Thương Mai không phải không có đạo lý, Hoàng đế đã phái rất nhiều cao thủ canh chừng Hi Vi Cung, muốn xông vào Hi Vi Cung thì cần phải có người của Dạ Vương xuất mã, cứ như vậy, Dạ Vương sẽ bị bọn họ kéo xuống nước.

Hơn nữa, người của Dạ Vương đa số là người trong giang hồ, không thuận mắt với lính trong cung, hở một chút là sẽ đại khai sát giới, nếu như vì vậy mà lại tước đi vài sinh mạng vô tội, thì sao cô có thể nhẫn tâm được? Đằng sau một sinh mạng là cả một gia đình.

Mộ Dung Khanh trầm tư rất lâu, nói: “Nàng yên tâm, bổn vương đi tìm Lương Thụ Lâm nói chuyện.”

“Chàng cảm thấy hắn sẽ giúp chúng ta?”

“Bổn vương không có chắc chắn tuyệt đối, nhưng, cũng phải thử một phen.”

Biết Hoàng đế có ý hại Thương Mai, chàng tuyệt đối sẽ không để Thương Mai vào cung.

Cho dù hậu quả có là bị ép phản, chàng cũng không tiếc.

Cuộc đối thoại đó, đã hoàn toàn cắt đứt tình huynh đệ.

Hắn tiếp tục lệnh người sắp xếp Nam Quốc, đó là đường lui của hắn, là đường lui của một nhà hắn.

Bên An Thân vương luôn đợi Hoàng đế truyền Thương Mai vào cung, trước đây, Mộ Dung Khanh từng an ủi ông ta, nói đợi Thương Mai vào cung là liền có thể giải độc cho Liên Thuý Ngữ, cho nên, nghe thấy Hoàng đế hạ chỉ truyền Thương Mai, ông ta rất vui.

Lúc chiều, ông ta đến Vương phủ, muốn tìm hiểu tình hình.

Buổi sáng vào cung, cho dù chiều vẫn chưa về thì cũng sắp rồi.

Thế nhưng, ông ta lại nhìn thấy Thương Mai vẫn chưa vào cung, vẫn còn ở Vương phủ.

“Hoàng thượng không phải đã hạ chỉ truyền muội vào sao? Sao muội không vào?” An Thân Vương hỏi.

Mộ Dung Khanh nói: “Là đệ không cho nàng ấy đi.”

“Tại sao?” An Thân Vương tức giận mà hỏi.

Mộ Dung Khanh không nói gì, chỉ nhìn Thương Mai.

Thương Mai đứng dậy, khẽ thở dài: “Hai huynh đệ các người nói chuyện đi, ta ra sân dạo một chút.”

Mộ Dung Khanh triệu Linh Lợi đến, nói: “Không được rời khỏi Vương phi nửa bước, không được để nàng ấy rời khỏi Vương phủ.”

Thương Mai ngước mắt nhìn chàng: “Lão thất, chàng vào cung một chuyến rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Chàng không thể nói với ta sao?”

Cô vốn đã không định truy hỏi nữa, nhưng, hắn chịu nói với An Thân Vương, mà lại không chịu nói với cô?

Mộ Dung Khanh rũ mắt xuống, nói: “Không có gì, ta chỉ là không muốn nàng vào cung mà thôi.”

Thương Mai khẽ lắc đầu: “Bỏ đi, chàng không nói thì thôi.”

Cô và Linh Lợi đi ra ngoài, trong sân, ánh mặt trời rất đẹp, nhưng lòng Thương Mai lại âm u không nói thành lời.

“Vương gia làm bất kỳ chuyện gì đều là vì tốt cho Vương Phi, Vương Phi không cần phải xoắn xuýt như vậy.” Linh Lợi an ủi.

Thương Mai trầm mặc một hồi, đi lên hành lang, vịn lấy lan can nhìn ánh sáng trong sân: “Ta biết chàng ấy là vì tốt cho ta, ta chỉ là muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Chàng ấy không nói, chắc là có gì đó khó nói, hoặc là, là chuyện rất tệ.”

Thương Mai thực sự nghĩ không ra là Hoàng đế sẽ kêu chàng làm chuyện gì.

Bây giờ, ông ta có điều phải cầu khẩn ở cô.

An Thân Vương thấy hắn đặc biệt tách Thương Mai đi, liền biết sự tình tương đối nghiêm trọng, ông ta bình tĩnh lại một hồi, rồi hỏi: “Nói đi, tại sao không cho Thương Mai vào cung.”

Mộ Dung Khanh cũng ngồi xuống, chậm rãi buông lỏng nắm đấm đang siết chặt kia ra, nghiến răng nói: “Huynh ấy muốn Thương Mai phá thai, còn muốn đệ bỏ nàng ấy, còn muốn đệ uống thuốc vô sinh, đời này không thể sinh con, không thể giao hợp.”

An Thân Vương không tức giận mà còn cười: “Huynh ấy điên rồi sao?” Ông ta biết thuốc vô sinh, sau khi uống xong sẽ giống như thái giám, tuy là có cái đó, nhưng đã không còn dùng được nữa.

“Huynh ấy điên rồi, suy nghĩ và cách làm hiện tại của huynh ấy đều vô cùng cực đoan, rõ ràng biết huynh ấy có ý đồ như vậy, sao đệ có thể cho Thương Mai vào cung nữa?”

An Thân Vương vỗ bàn một cái, nghiêm giọng nói: “Nếu đã như vậy thì ta vào cung cướp người.”

“Đệ cũng định làm như vậy, nhưng mà, chuyện này còn cần phải tìm lão cửu thương lượng, người có võ công cao cường bên chúng ta không nhiều, huynh ấy phái trọng binh bảo vệ Hi Vi cung, muốn vào cướp người, nếu như không thành công thì chỉ e huyện chúa sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.”