Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 778: Mai quý phi



Thương Khâu hơi do dự, nói: “Nhưng, ý đồ của Hoàng thượng, chúng ta đều hiểu, một khi Thái hoàng Thái hậu trở lại, nếu biết Nhiếp Chính Vương phi rơi vào trong tay của Vương gia, có sợ không...”

“Sợ?” Nam Hoài Vương bỗng cười lạnh: “Thái hoàng Thái hậu già rồi, ngươi cho rằng bà ấy thật sự có thể thần cơ diệu toán tất cả sao? Không có ai nhìn thấy bản vương động thủ, dù bà ấy nghi ngờ, bản vương không thừa nhận, bà ấy còn có thể như thế nào?”

“Chỉ sợ, chỉ sợ vạn nhất!” Thương Khâu cuối cùng cảm thấy, Thái hoàng Thái hậu không đơn giản.

Nam Hoài Vương cuộn tay áo, ánh mắt như hàn băng, quét qua mặt của Thương Khâu: “Người người đều nói, Thái hoàng Thái hậu năm đó, thủ đoạn lợi hợi như nào, nhưng bản vương cuối cùng chưa tận mắt nhìn thấu, một nữ nhân như này, dựa vào con của người khác sinh, một đường trèo lên, trở thành quốc tôn của Đại Chu ta, Huệ Đế, phụ hoàng, đều nghe lệnh của bà ấy, bản vương thật sự không tin, một nữ nhân, làm sao có thể trở thành thần thánh được? Bản vương ngược lại muốn xem thử thủ đoạn của bà ấy.”

Hắn ta thật ra cũng từng tin thủ đoạn của Thái hoàng Thái hậu, từng tin những truyền thuyết trong dân gian đó, nhưng, dần dần, hắn ta cảm thấy, nếu bà ấy thật sự lợi hợi như vậy, Đại Chu loạn thành như này, sao không thấy bà ấy trở về trấn giữ cục diện?

Hơn nữa, nếu bà ấy thật sự có thể cứu cẩu Hoàng đế đó, tại sao bà ấy muốn khoanh tay đứng xem chứ?

Nói chung, cũng chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, rất nhiều chuyện, truyền đi, người đó liền trở thành thần thoại.

Tức cười cho cẩu Hoàng đế đó, làm nhiều chuyện như vậy, ép bà ấy trở về, liền cho rằng thật sự có thể cứu được tính mạng của ông ta sao? Mắc chứng hoang tưởng rồi!

Thương Khâu lại không phải nghĩ như thế, ở trong ngành nghề này của bọn họ, từng có một truyền thuyết.

Trong tam giới này, có một nữ tử chấp chưởng pháp độ, 500 năm một nhiệm kỳ, họ Long, tay cầm long trượng, còn xây dựng thủy lao, dùng để trừng trị những thần ma quỷ quái phạm sai lầm lớn đó.

Chuyện này tuy là truyền thuyết, nhưng có thể lưu truyền ở trong ngành này của bọn họ, cũng có một hai phần thật.

Thái hoàng Thái hậu cũng họ Long, năng lực cực lớn, nếu như bà ấy chính là Long nữ 500 năm một nhiệm kỳ trong truyền thuyết, cũng không phải không có khả năng.

500 năm có chút khoa trương rồi, vậy nếu có hơn 100 năm thì sao?

Nam Hoài Vương biết Thương Khâu có suy nghĩ khác, nhưng, hắn ta không cho rằng mình nghĩ sai, chỉ căn dặn: “Trang phục tối nay Tà Hàn Lâu mặc, ngươi đều biết rồi chứ?”

“Đều biết rồi.”

“Ừm, bảo người của chúng ta chuẩn bị, khi vào cung, liền cùng bọn họ trộn lẫn lại, nhưng phải nhớ, có phân biệt, cái phân biệt này, chỉ có người của chúng ta biết, mà đối phương không biết, bản vương muốn bọn họ nếu chém giết với cấm quân, cũng tàn sát cả người của mình.” Nam Hoài vương lãnh khốc nói.

“Rõ, tại hạ bây giờ đi chuẩn bị.” Thương Khâu lui xuống.

Sự việc đến nước này, mặc kệ như thế nào, cũng phải làm theo rồi.

Tuy nhiên, lần này, Thương Khâu lại có chút tâm thần bất an.

Hôm nay, ông ta vẫn bói như trước, lại phát hiện, quẻ của Vương gia, lại sinh ra quẻ đổi.

Lần này vào cung hỗn chiến, liệu có phải là nguyên nhân quẻ thay đổi không?

Ông ta không biết, nhưng, thiết nghĩ là có liên quan.

Nếu lần này thất bại, Vương gia, sợ là không dậy được nữa.

Thương Khâu khẽ thở dài một hơi, lúc đầu, khi đi theo Vương gia, cảm thấy hắn ta là một người có tầm nhìn xa, hơn nữa hắn ta có ơn cứu mạng, lúc đó bói quẻ, thấy rõ trong mệnh của hắn ta lại có Đế tinh dao động.

Ông ta đương nhiên biết, người có Đế tinh dao động, chưa chắc có thể làm Hoàng đế, nhưng ít nhất từng có cơ hội như này, nếu tranh đoạt một phen, có lẽ có thể thành.

Như thế, ông ta đi theo Vương gia, một đường từ Nam Quốc tới kinh thành, bày mưu hiến kế, lại vì Quý Thái phi thất bại, ông ta nghĩ, vậy có lẽ là cơ hội duy nhất ở kiếp này của Vương gia, lại không có túm được.

Cũng thôi, nếu sự việc thất bại, xem như báo đáp một phần ơn cứu mạng này của hắn ta, thành toàn cái điên cuối cùng của hắn ta.

Mộ Dung Khanh một khi rơi vào trong tay của Vương gia, Vương gia liền sẽ dùng lý do Hoàng đế mưu sát công thần, bố cáo thiên hạ, thuộc hạ cũ đi theo Mộ Dung Khanh tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Trần thái quân, Tiêu hầu, trưởng công chúa, đều nhất định sẽ nháo một trận, Đại Chu vừa loạn, chính là cơ hội của bọn họ.

Hoàng đế bệnh nặng, nếu trong triều võ tướng còn ly tâm nữa, lúc đó thiên mệnh của ông ta không còn lâu rồi, sau khi Hoàng đế băng hà, mặc kệ ai đăng cơ, hoàng vị đó cũng ngồi không lâu được.

Đám người Nam Hoài Vương ở trong kinh khống chế người khác, tự nhiên không biết Nam Quốc đã trao đảo, còn nói là thiên hạ của bọn họ?

Người hắn ta có thể dùng, cũng chỉ là những người đi theo hắn ta rời khỏi Nam Quốc trốn ở ngoài thành rồi.

Trong Hi Vi Cung, Hoàng đế sau khi nôn ra máu, bệnh tình càng nặng hơn.

Mai phi thân thể tốt hơn một chút, lúc hoàng hôn, liền tới chăm bệnh.

Mai phi có thể tới, tự nhiên đã làm tốt chuẩn bị Hoàng đế sẽ hỏi chuyện của Tôn Phương Nhi, nhưng, ngoài dự liệu là ông ta không có hỏi.

Có lẽ, chuyện này đối với hắn mà nói, đã không còn quan trọng rồi.

Người đã chết rồi, người không cần dùng, liền không cần truy cứu.

Hầu hạ Hoàng đế uống thuốc xong, Mai phi liền ngồi ở trước giường, mang sự bi thương nhìn ông ta: “Hoàng thượng, người gầy rồi.”

Hoàng đế nhìn Mai phi, khẽ thở dài, nắm tay của nàng ta: “Trẫm trở thành như này, nàng không sợ sao?”

Mai phi lắc đầu, nước mắt liền vừa hay rơi trên mu bàn tay của Hoàng đế: “Không sợ, thần thiếp chỉ là đau lòng.”

Hoàng thượng cảm thấy nước mắt ở mu bàn tay bóng rẩy, ông ta ngẩn ra, Mai Phi khôn khéo này, gần như ở trong lòng ông ta không có bất kỳ phân lượng, nhưng, nhớ lại khi nàng ta vào cung tới nay, đều luôn là người hiểu chuyện nghe lời, còn vì ông ta sinh ra một hoàng nhi thông minh.

“Trẫm bạc đãi nàng rồi, nàng vào cung nhiều năm, mãi không có được đại sủng của trẫm.” Hoàng đế khẽ lau nước mắt trên khóe mắt của nàng ta.

“Hoàng thượng,” Mai phi ngước mắt, vì nhiễm hơi nước, đôi mắt đó liền sáng long lanh: “Thần thiếp cảm thấy mình đã có được rất nhiều, ăn mặc không cần lo nghĩ, không có thất sủng, là thần thiếp không tốt, không có bảo vệ được con, lại...”

Nàng ta nói rồi, càng nghẹn ngào hơn, lại cố gắng kìm chế, không có thất thố bật khóc.

Sự tự cường này, Hoàng đế thấy vui lòng, chỉ là nàng ta nói chưa từng thất sủng, đó là tự nhiên, nàng ta cũng chưa từng được sủng.

Nghĩ đến đây, Hoàng đế nói: “Hoàng hậu ít tuổi, không có phách lực, hậu cung lại phế truất hai vị Quý phi, thật sự cần nạp một người gánh vác chuyện lớn của hậu cung.”. Truyện Lịch Sử

Ông ta ngẩng đầu, gọi Bao công công: “Ngươi...ngươi tới tham kiến Quý phi nương nương!”

Bao công công sững ra, sau đó quỳ xuống vui mừng nói: “Nô tài tham kiến Quý phi nương nương!”

Mai phi sững ra, gần như có hơi không dám tin vào tai của mình, nước mắt lại rơi xuống: “Hoàng thượng...”

Nàng ta quỳ xuống, khóc trong vui mừng: “Thần thiếp, thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng!”

Hoàng thượng cười rồi vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta, ho khan hai tiếng: “Đứng lên đi, đây cũng là sự tôn vinh nàng nên có.”

Mai phi đứng dậy, lại có hơi không biết làm sao: “Thần thiếp, thần thiếp nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, kiếp này lại có phúc phận này, Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp... thần thiếp không biết nói cái gì cả, thần thiếp thất thố rồi.”

Thần sắc của nàng ta vừa vui vừa hoảng, khiến Hoàng đế sinh lòng yêu thương, lại không nhịn được cười nói: “Nhìn nàng kìa, đều là người hơn 30 rồi, còn giống như nha đầu tay chân luống cuống, không phải chỉ là Quý phi thôi sao? Trẫm nếu vui vẻ rồi, dù là Hoàng hậu, cũng có thể cho nàng.”

Lời này của Hoàng đế vừa dứt, liền có hơi hối hận, vốn cũng là trong lúc xúc động nói ra, nếu là vì điều này khiến Mai phi xem là thật, ngược lại khó làm rồi.

Mai phi lại nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể trở thành Quý phi, đã là phúc phận vô thượng rồi, không dám thèm muốn vị trí Hoàng hậu.”

Hoàng đế từ tốn mỉm cười: “Ừm, nàng quả nhiên là một người hiểu chuyện.”