Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 779: Đánh nhau ở hi vi cung



Hai người đang nói chuyện, liền thấy một tướng quân mặc áo giáp đi vào.

“Thần Vạn Húc tham kiến Hoàng thượng!”

“Đứng lên!” Hoàng đế liếc nhìn hắn ta, nói.

Tướng quân đó tạ ơn đứng dậy, sau đó chắp tay với Mai phi: “Tham kiến Mai phi nương nương.”

Mai phi từng gặp hắn ta một lần, hắn ta là phó thống lĩnh cấm vệ sĩ mà Hoàng thượng mới đề bạt lên, trước kia là thuộc hạ cũ của Võ An Hầu.

Nàng ta khẽ gật đầu, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước.”

“Ừm, đi đi.” Hoàng đế khẽ gật đầu, đối với sự biết tiến biết lùi của Mai phi thì rất tán thưởng.

Mai Phi từng bước lui ra ngoài, dẫn Cúc Nhi đi rồi.

Bao công công đi đóng cửa lại, sau đó đứng ở bên cửa buông thõng tay.

Vạn Húc chắp tay nói: “Hoàng thượng, hôm nay có lượng lớn võ lâm nhân sĩ lặng lẽ cải trang vào kinh.”

Mắt của Hoàng đế lạnh đi: “Ừm, xem ra bọn họ là muốn động thủ rồi.”

“Thần lập tức cử thêm nhân thủ, phòng ngự bọn họ.” Vạn Húc nói.

“Đi truyền ý chỉ của trẫm, mời tất cả bọn họ tới, nói lần này, giết một người, thưởng ngàn lượng, nếu bắt được Nhiếp Chính Vương, thượng vạn lượng.”

“Vâng!” Vạn Húc mặt mày vui mừng, đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi tới cơ hội lập công rồi.

Hoàng đế cụp mắt, che đậy một tia lãnh khốc dưới đáy mắt: “Nhớ kỹ, có thể làm Vương gia trọng thương, nhưng không thể làm hại tới tính mạng của hắn.”

“Thần tuân chỉ!” Vạn Húc lập tức chắp tay, lui xuống.

Vạn Húc sau khi đi rồi, Bao công công đi tới, khẽ nói: “Hoàng thượng, nằm một lát đi, người hôm nay cũng mệt mỏi rồi.”

Hoàng đế khẽ nhắm mắt lại: “Phải nghỉ ngơi một lát rồi, trẫm mệt rồi.”

Bao công công đỡ ông ta từ từ nằm xuống, rồi đắp kỹ chăn, đang muốn xoay người rời đi, Hoàng đế bỗng mở mắt ra, nói: “Một canh giờ sau, gọi trẫm dậy, trẫm không thể bỏ lỡ vở kịch này.”

Bao công công cụp mắt, đáp: “Vâng!”

Ông ta lui ra ngoài, ở cửa, Lộ công công đang bê canh hầm tới, thấy Bao công công đứng ở cửa, liền khẽ giọng hỏi: “Hoàng thượng nghỉ ngơi rồi sao?”

“Phải, nghỉ ngơi rồi, lát nữa rồi mang canh tới!” Bao công công nói.

Lộ công công ừm một tiếng, gọi người hầu tới, mang canh xuống.

Ông ta thấy Bao công công vẻ mặt có điều khác lạ, liền khẽ giọng hỏi: “Làm sao thế?”

Bao công công ngẩng đầu lên, liếc nhìn ông ta, sau đó, lại nhìn xung quanh, mới kéo ông ta đến dưới gốc cây trước hiên: “Tối nay, có lẽ là muốn động thủ rồi.”

Trái tim của Lộ công công đập thình thịch: “Nhanh như vậy sao?”

“Ừm!” Bao công công nhìn sân đã tối sầm lại, tường bao của Hi Vi Cung, như một bình phong che chắn, trên bình phong, nếu không nhìn kỹ, cũng không thể phát hiện cung thủ ẩn nấp ở trên.

Không chỉ trên tường bao, nóc nhà cũng có một nhóm, trên lầu các cao đằng xa, thập diện mai phục, từng mũi tên nhọn, chỉ đợi tặng cho người tới.

Nơi này, chính là tường đồng vách sắt, sao có thể dễ dàng xông vào?

Hai người liếc nhìn nhau, cùng phát ra tiếng thở dài khó nghe thấy.

Trong cung là một nơi rất tàn khốc, người muốn thượng vị, chỉ mong loạn một trận, mới có thể tìm được vị trí của mình.

Nhưng đối với hai lão cung nhân này mà nói, vị trí của bọn họ đã cố định rồi, chỉ cầu không có sinh chuyện, không có loạn tử nữa, những ngày tháng này liền có thể bình an sống tiếp, cứ vậy tới già rồi chết hoặc được đặc ân cho xuất cung.

Tuổi tác lớn rồi, không chịu được dày vò, chỉ mong ngày tháng an ổn mới tốt.

Hơn nữa, ai biết, sau cuộc nổi loạn này, sẽ có cục diện gì chứ?

Không khí dường như lập tức trở nên ngưng đọng lại, trong cung yên ắng như tờ.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, thần kinh của tất cả mọi người đều rất căng cứng, giống như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể khiến thần kinh sụp đổ.

Hoàng đế khoác áo choàng đứng dậy, được cung nhân khiêng tới Thông Thiên Các nơi cao nhất Hi Vi Cung, có một cánh cửa sổ, có thể nhìn trọn cảnh tượng của Hi Vi Cung.

Ông ta ngồi trên ghế ở bên cửa sổ, yên lặng nhìn màn đêm tối tăm.

Ông ta đời này chưa từng như hiện nay, trông chờ có người vào cung tạo phản ông ta.

Ông ta cảm thấy lòng có sự buồn bã khó nói thành lời, từ lúc gây dựng lên Đại Chu tới nay, nói chung, ông ta là Hoàng đế vô dụng nhất.

Lộ công công và Bao công công đứng ở đằng sau ông ta, hai người đều là người võ công cao cường, hơn nữa trên Thông Thiên Các, cũng bày bố cung thủ, không ai có thể lại gần.

Đằng sau có một chiếc giường quý phi, Đan Thanh huyện chúa bị hạ thuốc nằm đó, bà ta ngủ rất yên tĩnh.

Dung nhan tuyệt đẹp, tựa như tất cả mọi chuyện đều không có liên quan tới bà ta.

Thật ra cũng phải, cuộc tàn sát tối nay là vì bà ta mà ra, nhưng, thật ra bà ta là một người vô tội nhất.

Chiếc nhẫn ngọc của Hoàng đế, khẽ khàng nhìn tay vịn của chiếc ghế, dáng vẻ rất điềm nhiên nhàn nhã.

Gió lên rồi, thổi cho cây cối của dưới Thông Thiên Các lay động, ngày thu này, đã nhiễm vài phần hàn khí.

Có âm thanh quỷ dị mà khẽ khàng, trên nóc ngói lưu ly của Hi Vi Cung, ánh mắt của Hoàng đế, vừa hay có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện, ông ta bỗng đứng dậy, sau đó, từ từ ngồi xuống, vẫn giống như trước, dùng chiếc nhẫn ngọc gõ vào tay vịn, chỉ là, âm thanh có hơi khẩn trương hơn vừa rồi.

Có âm thanh kim loại xé không truyền tới, vạn tiễn cùng bắn, xuyên qua bóng đen phía dưới, những bóng đen đó không tránh không né, trực tiếp ngã xuống.

Không chịu nổi kích như vậy sao?

Nhìn kỹ lại, lại không phải là người, chỉ là từng bộ đồ đen phồng lên trong gió.

Hoàng đế thở dài một hơi: “Trẫm thật sự không muốn động can qua với lão thất, trẫm đối với hắn, chỉ có thể đông hiếp ít.”

Tuy nhiên sau đó liền nghe thấy âm thanh đao thương kiếm roi không ngừng truyền vào tai.

Cuối cùng cũng tới rồi!

Như hàng trăm con chim quay về tổ, từng cái bóng đen nhanh chóng từ trên trời hạ xuống, động tác của bóng đen vô cùng nhanh, sau khi đáp xuống, trong tay hàn quang khẽ vung, liền nhiễm máu tươi, trong bóng tối, có tiếng kêu thảm thiết truyền tới, có mùi máu tanh xộc vào trong mũi.

Mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm vào một bóng đen, bóng người đó ông ta vô cùng quen thuộc, hắn tay cầm trường kiếm, áo choàng bay trong gió, khi hắn từ trên trời đáp xuống, giống như sát thần giáng thế, rõ ràng là luôn nhìn chằm chằm hắn, gần như không nhìn thấy hắn có động tác gì, liền đã giết liên tiếp ba người.

Trái tim của Hoàng đế, có hơi run nhẹ, nhưng ông ta tự ổn định tâm thần, đến là tốt, đến rồi, liền không thoát được rồi.

Tên bắn như mưa, xé không khí đâm thẳng vào người mặc đồ đen.

Sự va chạm giữa kiếm và mũi tên phát ra hàn quang, còn phát ra tiếng kim loại va đập, từng tiếng, dường như thôi thục mạng người.

Hoàng đế cũng chuẩn bị đối thủ cho người của Tà Hàn Lâu và Tố Nguyệt Lâu.

Đó đều là kẻ liều lĩnh trên giang hồ, tâm tính của bọn họ tàn độc, không có chút cảm tình, chỉ cần cho bọn họ đủ ngân lượng, cha mẹ ruột đều có thể xuống tay.

Người lưỡi đao dính máu, võ công là miếng cơm, cho nên, những người này đối với cao thủ của Tà Hàn Lâu, vậy mà không hề kinh ngạc và hoảng loạn, trong lúc ứng đối, lại có vài phần thoải mái.

Nhưng, những người này lại không có hứng thú đối phó với người của Tà Hàn Lâu, mà đều công kích Mộ Dung Khanh.

Những người này đều nghĩ rồi, lập công, tự nhiên phải lập công đầu.

Bắt sống Mộ Dung Khanh, thưởng một vạn lượng, giết người của Tà Hàn Lâu, giết mười người mới có số ngân lượng này.

Nhất thời, chỉ thấy bảy tám người vây công Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh cả người tràn ngập khí tức sát phạt, nghiễm nhiên ở trên nóc ngói lưu ly, đối diện với sự vây công của bảy tám cao thủ đỉnh tiêm, lại không hề hoảng loạn.

Ánh trăng chiếu rọi, phản chiếu ra gương mặt lạnh lẽo như thần chết của hắn, nơi kiếm lướt qua, tuy không thấy máu bắn ra, nhưng kiếm khí bức người, ép đối phương liên tiếp tháo chạy.

Chỉ là, bên này tháo chạy, bên kia tiến công, tuy có người đến giúp, nhưng cấm quân sau đó lại lên, hơn nữa cung thủ không ngừng bắn tên, nhất thời, Mộ Dung Khanh và người của Tà Hàn Lâu, cũng khó thoát thân, càng đừng nói giành được thắng lợi.

Trong cục diện hỗn loạn này, chỉ thấy lại một nhóm người mặc đồ đen từ trên trời đáp xuống, cách ăn mặc của những người này, giống người của Tà Hàn Lâu, nếu không nhìn kỹ, thì không thể nhìn thấy nơi tay áo của bọn họ, có thêu một sợi chỉ đỏ.