Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 1003



Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ hai người trở về phủ nguyên soái, sai người mặc vào quần áo hỗ trợ lặn để xuống hồ nước, đem bạc trắng ở bên trong vớt ra. Tuy nhiên số lượng lại không đúng, chỉ có khoảng một nửa số ngân lượng bị đánh cấp. Vàng bị mất trộm cũng không có ở trong này.

Nói cách khác, đây cũng không phải là nơi cất giấu toàn bộ số bạc trắng.

Thỏ khôn có ba hang chính là đang nói nhị hoàng thúc.

Nhưng mà như vậy cũng đã khá tốt, tìm về được một nửa số bạc, cũng coi như là đã giải quyết được vấn đề khẩn cấp bên phía Giang Nam.

Vu phó tướng cũng đã dẫn năm nghìn đội quân tinh nhuệ đi tới Tấn Châu và hội hợp với Địa Lợi.

Tình trạng vết thương của Cừu thiếu chủ gần như đã khỏi hẳn, tình hình Giang Nam đang lúc nghiêm trọng, ngoài ra cũng còn có một cục diện hỗn loạn nên không thể ở lại lâu, vì vậy quyết định ngày hôm sau áp tải bạc trắng trở về Giang Nam để ổn định toàn cục.

Tên binh lính kia của Mạc Bắc đã từ trong hôn mê tỉnh lại, nhưng mà mới hỏi một thì đã có ba cái là không biết, từ trong miệng của hắn cũng không lấy được manh mối nào có giá trị cả.

Bọn họ chẳng qua là nghe lệnh của người khác nên không dám hỏi nhiều.

Mộ Dung Phong tự mình thẩm vấn, muốn biết thêm về phương diện trang bị vũ khí súng ống của Mạc Bắc.

Nội bộ của Mạc Bắc rất bất ổn, các hoàng tử tranh đấu với nhau rất gay gắt, Am Đạt bị mấy vị hoàng tử liên kết với nhau chèn ép, ngoài ra còn chịu ảnh hưởng của kỹ thuật rèn đúc, nguyên liệu quặng sắt và việc cấp phát bạc của quốc khố. Tuy rằng đã qua năm năm, lượng dự trữ súng ống và chấn thiên lôi cũng không còn nhiều. Cấp bậc của binh lính thì không đủ, cuối cùng cũng sẽ không thể trang bị cho tất cả.

Việc nhị hoàng thúc mua vũ khí, nói trắng ra đó là một cuộc giao dịch lén lút giữa ông ta với Lỗ đại nhân, sử dụng những vũ khí sắp bị đào thải để đổi lấy một số lượng lớn bạc trắng, từ đó mới có thể mở rộng quy mô sản xuất, rèn được càng nhiều vũ khí sắc bén. Cũng có thể là còn có dã tâm lớn hơn nữa.

Tất cả đều giống như dự đoán của Lãnh Băng Cơ.

Mộ Dung Phong bận rộn gửi thư chỉ huy điều hành, chắc chắn phải đem lượng vũ khí này thu giữ. Bây giờ ở Mạc Bắc tuyết lớn đang chăn đường nên đi lại khó khăn vì vậy vũ khí chắc vẫn còn cất giấu ở trong lãnh thổ của Trường An!

Lãnh Băng Cơ có vẻ càng thích thú hơn với khẩu súng lục vừa mới thu được, đóng cửa lại sau đó cầm trên tay hai khẩu súng lục tập trung tinh thần nghiên cứu.

Băng Cơ cũng có phần hiểu biết đối với tỉ lệ chế tạo ra thuốc nổ, nhưng mà đối với loại súng ống giống kiểu như thế này thì đây là loại đồ chơi mà đàn ông mới thích nghiên cứu, chẳng hạn như Mộ Dung Phong từ lúc vừa mới nhìn thấy hai khẩu súng này hai mắt đã phát sáng lên muốn tháo nó ra thành tám mảnh để xem các bộ phận bên trong.

Đối với bài học kinh nghiệm lần trước lúc hắn tháo ra xong rồi lại lắp lại đèn pin, Lãnh Băng Cơ đã không đáp ứng. Chẳng qua là chỉ để hắn nhìn qua lấy tay sờ sờ cho bớt nghiện. Nếu để cho hẳn bắt đầu nghiên cứu đồ vật này với cái tinh thần miệt mài kia thì khẩu súng lục này ở trong tay hắn chắc chắn sẽ không toàn thây. . Truyện Full

Khẩu súng này còn có chỗ trọng dụng.

Bên ngoài có người đang đi tới, tiếng gõ cửa nghe chừng rất vội vàng: “Vương phi nương nương, Vu phó tướng hình như là bị trúng độc, ngài đi xem thử một chút được không?”

Phó tướng bị bệnh mà lại dám mời Vương phi tới xem cũng chỉ có duy nhất ở Phong vương phủ.

Lãnh Băng Cơ cũng bất chấp thu dọn vào, vội vàng mở cửa hỏi: “Bị làm sao vậy?”

Người được cử tới hô to thậm chí lúc nói còn khua tay múa chân để diễn tả, vẽ mặt vô cùng cường điệu: “Bụng bị đau, môi tím tái, lăn qua lộn lại ở trên giường, chỉ sợ là sắp không chịu được rồi!”

Đang yên lành tại sao lại bị bệnh chứ?

Lãnh Băng Cơ kinh ngạc, vội vàng đi theo phía sau binh lính.

Cánh cửa khép hờ.

Một bóng người từ phía sau cái cột trên hành lang bước ra, quay mặt xem xét hướng mà Lãnh Băng Cơ biến mất, sau đó đẩy cửa công khai đi vào trong phòng.

Cùng lúc đó một bóng người màu đỏ từ phía sau cửa sổ xoay người mà vào, nhanh chóng giống như một con báo.