Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 1004



Hai người oan gia ngõ hẹp vô tình gặp mặt ở trong phòng của Lãnh Băng Cơ, đôi bên hận thù mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Tay của Cừu thiếu chủ đã đụng đến khẩu súng trên bàn.

Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng: “Hai ngày này đã thấy ánh mắt của ngươi trộm nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục của Băng Cơ, biết là ngươi không có ý tốt. Quả nhiên đã làm cho bản vương đoán được, cũng đã bị bắt quả tang”

Cừu thiếu chủ nhướng mày cười, chỉ cần một cái nhếch môi liền có vẽ tà mị dập dờn xuất hiện ở trên đó: “Đừng nói nghiêm trang như vậy, ngươi để cho Vu phó tướng giả bệnh, không phải là vì để dẫn dắt Băng Cơ rời đi à, sau đó lén lút lấy hai khẩu súng này cất làm của riêng có phải không?”

“Bản vương làm cái gì thì có quan hệ gì tới ngươi chứ? Dù sao thì buổi tối mà ngươi lại xông vào phòng ngủ của bản vương và Lãnh Cơ là có mưu đồ bất chính, âm mưu làm loạn, bản vương sẽ không thể mặc kệ!”

Vừa nói vừa phi thân về phía trước bắt đầu động thủ.

Cừu thiếu chủ nhẹ nhàng xoay người một cái, liền né tránh được nanh vuốt của hẳn, đoạt lấy một khẩu súng trong đó cầm ở trong tay, cà lơ phất phơ nói: “Ngươi xác định hai người chúng ta phải ở trong này đánh nhau?”

“Nếu không thì sao?”

“Còn cần phải nói hay sao? Hai chúng ta ở trong này đánh nhau ầmï, kinh động đến Băng Cơ đến lúc đó ai trong chúng †a cũng không có lợi. Không bằng đơn giản hơn chúng ta hai người chia ra mỗi người một khẩu học hỏi trao đổi với nhau cuối cùng thì trả lại cho ngươi không phải như vậy là được rồi hay sao?”

Mộ Dung Phong có chút do dự, cảm thấy lời nói của Cừu thiếu chủ cũng rất có lý, thời gian vô cùng quý giá không thể lãng phí. Đối mặt với cám dỗ thật lớn thật lớn, hay là phản bội Băng Cơ một lần?

Hắn lấy tay cầm một khẩu súng khác trên bàn: “Nếu mà Băng Cơ hỏi tới, ngươi phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!”

Cừu thiếu chủ đã thấy quen với bộ dáng nhát gan của hắn rồi: “Được rồi, ta sẽ nói là ta đã lấy súng chĩa vào ngươi để uy hiếp ngươi! Làm sao mà nhìn không giống như một tên đàn ông như vậy chứ”

Hai người ăn nhịp cấu kết với nhau làm việc xấu, mỗi người cầm một khẩu súng, nhảy vọt mấy cái ra khỏi phủ nguyên soái định là sau khi nghiên cứu đã nghiện thì đem súng trả về chỗ cũ.

Băng Cơ vội vã đi theo phía sau của binh lính tới trước mặt của Vu phó tướng, Vu phó tướng nằm ở trên giường, ôm chăn, mặt hướng phía dưới, khom lưng nằm bò nhìn giống như một con đà điểu đang lớn tiếng gào to.

Thấy Băng Cơ đi vào, thì xoay mặt liếc mắt nhìn một cái, đôi môi tím đen, biểu hiện của trúng độc!

Với lại ở bên cạnh giường trên mặt đất có một cái chậu bằng đồng, trong chậu có một mảnh xanh xanh vàng vàng hình như là vật dơ bẩn vừa mới nôn mửa ra.

Băng Cơ kinh ngạc, vội vàng đi tới xem xét, đầu tiên là bắt mạch.

Mạch đập rất kỳ quái vô cùng hỗn loạn, chưa bao giờ thấy qua.

Người sắp muốn chết! Lãnh Băng Cơ lại lân nữa bị hoảng sợ, nín thở tập trung suy nghĩ nhìn kỹ, nhịn không được hoảng hốt.

Vẫn còn loạn, thật sự là rất loạn.

“Ngươi bị làm sao? Đã ăn những cái gì vậy?”

Vu phó tướng mở miệng, giọng nói cũng mang theo vài phần nghẹn ngào: “Không có, ta không có ăn cái gì, ta chỉ xin một bát cơm tối sau đó cùng ăn chung với mấy đại gia hỏa mà thôi”

Lãnh Băng Cơ cuối đầu nhìn xuống trong chậu có đủ thứ màu đỏ, trắng, xanh, cảm thấy không thể nào xuống tay, cổ họng chua sót.

Có vẻ không giống như là bị trúng độc?

“Nằm xuống! Cởi quần áo ra”

Vu phó tướng sửng sốt: “Vì sao hả?”

“Để cho ta cho sờ thử!”