Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 369: Tiêu chút tiền đồ Của hắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạo Vương ở một bên cười ôn thuận: “Tam đệ muội tốt nhất là chiêu gắp lửa bỏ tay người”

Lãnh Băng Cơ nhất thời không phản ứng lại: “Cái gì mà gắp lửa bỏ tay người?”.

“Từ trước đến nay, cho dù Am Đạt vương tử có chuyện gì bất trắc, chúng ta cũng có thể cùng Mạc Bắc thương lượng đường sống. Dù gì thì độc này cũng mới là vết thương trí mạng của Am Đạt vương tử”

Sau đó, Lãnh Băng Cơ mới hiểu được, đây là lão Hoàng Đế và Hạo Vương cho rằng trong lời nói của chính họ là cố tình trốn tránh trách nhiệm.

Nàng là người âm hiểm như vậy sao? Độc này, tám phần chính là người của bọn họ hạ. Nàng là đứa trẻ trung thực và lương thiện như vậy, sao có thể vu oan giá họa được? Lời nàng nói đều là sự thật.

Nàng còn chưa kịp tranh luận nữa, thì đã nghe thấy trong phòng có người hét lên một tiếng: "A!"

Lại có biến có gì nữa?

Âm thanh sao lại khủng khiếp như thế, gần như muốn tách ra rồi?

Ba người không dám chậm trễ, lập tức xông vào trong.

Lão Hoàng Đế cũng rất anh hùng, cũng không sợ nguy hiểm, vậy mà xông đến gần phía trước.

Lãnh Băng Cơ mang thai, chính là một cái đuôi nhỏ, Hạo Vương vừa xoay người đã đem nàng ngăn lại, nâng tay lên dùng cái tay áo che mắt của nàng.

“Đừng vào!”

Lãnh Băng Cơ chạy vào rất nhanh, không có đề phòng Hạo Vương sẽ đột nhiên quay người lại, cho nên đã choáng váng nhào vào người của hắn.

Nàng hoảng hốt lùi về sau, chân không đứng vững, cũng may được Hạo Vương giữ lại: “Tam đệ muội cẩn thận”

Lãnh Băng Cơ vẫn như cũ từ khe hở tay áo của Hạo Vương nhìn thấy được một chút cảnh xuân ở trong phòng.

Am Đạt vương tử đã tỉnh, kinh ngạc ngồi dậy, ngây ngốc nhanh chóng nhìn vào chính mình...Khụ khụ...Giống như bị ai đó thiến vậy, phát ra một tiếng hét chói tai, sau đó là giận dữ.

“Là ai, là ai đã làm, bồn điện hạ phải giết chết người đó! A, đau!”

Nghe thấy giọng nói đầy tức giận này, hiển nhiên là hoàn dương rồi. Có điều dùng sức như vậy, sợ là sẽ đụng tới vết thương.

Lãnh Băng Cơ thức thời lùi về sau thành công rút lui, phía sau chắc không có chuyện gì của nàng nữa rồi. Hạo Vương buông tay đang giữ lấy nàng ra, sắc mặt hơi ửng hồng, con giống cô nương hơn so với Lãnh Băng Cơ.

Trong phòng, sứ thần lại không có ý định bỏ qua cho Lãnh Băng Cơ, giơ tay chí: “Hồi bẩm vương tử điện hạ, chính là người nữ nhân này!”

Am Đạt vương tử nhìn về phía Lãnh Bằng Cơ, Lãnh Băng Cơ lại trốn vào phía sau Hạo Vương, cố gắng làm người vô hình.

Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngươi không cần khách khí.

Lão Hoàng Đế ngượng ngùng họ nhẹ một tiếng: “Xem ra Am Đạt vương tử đã không việc gì?

Âm Đạt vương tử lúc này mới nhìn thấy Hoàng đế, ria mép cong lên: “Xin thứ cho Am Đạt trên người có vết thương, không thể quỳ xuống hành lễ”

Hoàng để xua tay: “Không sao không sao, Am Đạt vương tử không việc gì là được.”

Am Đạt vương tử còn rất tích cực, không phản ứng Hoàng đế, lại chỉ vào Lãnh Bằng Cơ: “Là ngươi làm sao?”

Hạo Vương quay người lại, giải thích nói: “Xin vương tử đừng hiểu lầm, chuyện này là Phong vương phi Trường An ta đằng sau sai khiến, ngự y đã chữa trị cho ngài, tất cả mọi thứ đều là vì chữa bệnh cứu người, vốn không có phi lễ gì”.

Đúng vậy, vẫn luôn không thể khai sáng cho hắn, hắn liền dựa vào nàng, để nàng chịu trách nhiệm? Nàng chính là nữ nhân đã có gia đình, coi không được hai tấc định của hắn. Khụ khụ, lưu manh, hắn chính là biểu muội ta vừa ý nhất đã chọn.

Am Đạt vương tử hít thở lại hít thở, thoạt nhìn giống như kề cận biên giới tức giận.

Dù sao, chuyện này còn đụng phải lòng tự tôn của nam nhân, còn có đụng phải quốc uy.

Lãnh Bằng Cơ nhìn hắn chắc không có chuyện gì lớn, vì tránh cho xấu hổ, lặng lẽ rời đi. Để phần công việc còn lại cho ngự y cũng hắn trao đổi sâu đi.

Nàng không có rời khỏi trạm dịch, một là không có sự cho phép của lão Hoàng Đế, thứ hai, nàng rất không có triển vọng đi nghĩ tới Mộ Dung Phong rồi.

Đếm trên đầu ngón tay đều đếm không hết, không biết là bao nhiêu ngày chưa gặp hắn rồi.

Hoàng đế cũng không có vội rời khỏi, hắn cũng đang đợi Mộ Dung Phong, kết quả bắt được Ưng Hoàng giáo chủ, tốt xấu gì cho Mạc Bắc một lời giải thích.

Mãi đến chạng vạng, thị vệ bên ngoài mới vội vàng chạy vô đây bẩm báo, Mộ Dung Phong trở về rồi.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ đều ủy khuất, bản thân cùng Mộ Dung Phong là quang minh chính đại, hiện giờ gặp mặt đều khó vậy sao, giống như vụng trộm vậy.

Ở trước mặt Hoàng đế, còn phải biểu hiện dè dặt một chút, nếu không, nàng nhất định đuổi ra ngoài, hóa thân thành bom, trực tiếp dỗi vào trong lòng Mộ Dung Phong, đụng phải tim gan hắn phát rung.

Mộ Dung Phong ngẩng cao đầu bước vào, trên tay cầm một thanh kiếm, quần áo uy phong lẫm liệt. Bởi vì bôn ba mấy ngày mệt nhọc, trên mặt có chút phong trần mệt mỏi, dưới quai hàm lộ ra hồ tra xanh mượt lại thêm một chút mùi vị nam tính. Quả thực mê chết người đi được.