Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 370: Phong Vương gia chính là con hổ giấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng đế châm ngòi con trai của mình và nhi tức xong, cuối cùng trong lòng cũng vui vẻ quay về cung.

Tiểu vương tử Mạc Bắc có việc nhà cần xử lý, Mộ Dung Phong đã sắp xếp tốt an toàn phòng vệ gần trạm dịch, liền tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng Lãnh Bằng Cơ trở về phủ.

Lãnh Băng Cơ ngồi xem ngựa, Mộ Dung Phong cưỡi ngựa, hai người trên đường không nói lời nào. Vừa về tới phủ Mộ Dung Phong lật người xuống ngựa, đem Lãnh Băng Cơ từ trong xe ngựa xuống, ôm lấy nàng trực tiếp đi thẳng đến Triều Thiên Khuyết để tính sổ.

Khuôn mặt hắn xanh mét, Vụ phó tướng và Nhi Nhi và tất cả mọi người ra người đón đều sợ tới mức không dám nói lời nào, Ngoan ngoãn tránh đường, còn cho rằng, tiểu thư nhà này lại trêu chọc cho Vương gia tức giận, chuyện này sắp nổ ra chiến tranh lạnh rồi.

Mộ Dung Phong vừa vào phòng liền “Bụp” một tiếng cửa phòng đóng lại rồi. Làm dọa hai con chim sẻ trên mái hiên sợ tới mức vỗ cánh bay đi.

Nhi Nhi rùng mình sợ hãi, tiểu thư nhà này còn đang mang thai đó, có cần đi tìm người minh bạch mọi chuyện qua đây khuyên can không? Lỡ như Vương gia tức giận động thủ thì làm sao bây giờ?

Vụ phó tướng cũng bát quái, muốn biết nội tình liền chạy đến chỗ Thường Tùy bên cạnh Mộ Dung Phong nghe ngóng.

Thường Tùy hỏi gì cũng không biết: “Không biết, đang yên mà. Trước lúc Vương phi nương nương lên xe còn quay mặt mỉm cười về phía Vương gia nữa”

Vương phi lấy lòng Vương gia? Đúng là chuyện là, chuyện này chắc chắn có gì khác thường, xem ra Vương phi nương nương thực sự đã làm chuyện gì có lỗi với Vương gia rồi.

Từ trước luôn là Vương gia giống con chó con vậy, hướng về phía Vương phi vẫy đuôi, Vương phi làm sao có thể nhận sai đây?

Vu phó tướng không khỏi cảm thấy tò mò, lấy dũng khí quyết định đi đến chân tường nghe ngóng.

Nhi Nhi và bọn người Vương ma ma phụ trách che giấu, nghe lén. Hắn rón ra rón rén đi tìm đến phía dưới chân tường, nín thở và vểnh tại lên nghe.

Hai người kia trong phòng đang tính sổ với nhau, đến mức khí thể ngất trời.

Trong giọng nói của Vương gia mang theo nguy hiểm: “Nghe nói hôm nay nàng đã cứu Am Đạt vương tử, người ta thiếu chút nữa lấy thân báo đáp?”.

Vương phi lời thề son sắt: “Tuyệt đối không có chuyện đó, hắn chỉ hận không thể ăn ta! Chàng không biết thôi khi hắn đang từ trong cơn mê tỉnh lại, tiếng tiếng kêu rất thảm. Nếu không phải phụ hoàng và nhị ca ở đó thì ta chết chắc rồi.”

Phong Vương gia tiếp tục hung hăng: “Nàng còn không cho người ta kêu? Nàng không nhìn lại xem mình đã làm cái gì sao! Người ta tốt xấu gì cũng là vương tử một nước, vậy mà nàng lại hủy đi tổ chim của người ta, còn gắn cho người ta ống thông tiểu?”.

Trong lòng Vụ phó tướng khinh thường, cảm thấy Vương gia nhà này càng ngày càng lòng dạ hẹp hòi rồi, chuyện nhỏ như vậy có cần tính toán chi li vậy không? Có điều Vương phi nương nương cũng thật là đều sắp làm mẹ rồi, sao lại không an phận như thế chứ. Đang êm đẹp tự nhiên hủy tổ chim người ta làm chi? Không xấu hổ sao.

Mỗi lần đánh ba mươi trận.

Trong phòng, Vương phi cố gắng giải thích: “Phụ hoàng rõ ràng là cố ý châm ngòi, từ đầu đến cuối đều là ngự y làm cả, thiếp chỉ ở một bên mấp máy môi thôi”.

Phong Vương gia không thuận không tha: “Mấp máy môi còn chưa đủ nghiền sao? Nàng còn muốn đích thân ra tay? Khai quang à?”

Vương phi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đây đều là vì cứu người! Hắn khi đó sắp nghẹn chết rồi. Hai tấc định của hắn chàng cũng ghen sao?”

Vương gia đau lòng cộng ai oán: “Đến cái này nàng cũng đều rõ, còn dám nói nàng chưa thấy? Ta cũng sắp nghẹn chết rồi đây, sao chưa bao giờ thấy nàng chơi đùa như thế này?”

Vương phi lạnh lùng cười: “Chàng nghẹn chết sao? Chàng tiêu dao khoái lạc biết bao, thân hình của Liễu Hoàn kia dùng làm ấm giường thoải mái biết bao”

Phong Vương gia đột nhiên thở dốc: “Ta... Ta là bị tính kết”.

“Ha ha, ai mà tin? Dù sao sau khi chàng đi, Liễu Hoàn tìm cái chết, nói bị chàng chiếm tiện nghi rồi, chàng hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, nhìn cũng nhìn thấy rồi. còn nói cái gì mà gặp Vương gia là sai lầm cả đời, từ nay về sau là khách qua đường”

“Đây là lời đồn thôi.”

“Ít ngắt lời!”

“Ta không có hồn, không sờ cùng không nhìn thấy gì cả, ta cho rằng nàng ta là nàng”

Vương phi cuối cùng cũng phản kích, cao giọng nói: “Lại là cái cớ này, cái đầu gỗ này sắp bị làm chàng dài ra rồi. Đến đến, không phải chàng muốn kể tội sao? Chúng ta tính toán một chút!”

“Không tính nữa, không tính nữa, ta sai rồi không được sao?”

“Không được, chuyện là do chàng khởi lên, chúng ta sẽ trước sau vẹn toàn, muối ăn mặn như nào, giấm chua ra sao nói cho rõ ràng. Mấy ngày không gặp, Phong Vương gia chàng rất lợi hại đó, còn có thể vừa ăn cướp vừa la làng nữa?”

Sau đó là Mộ Dung Phong năn nỉ, khi thế này cùng vừa nãy đi vào trong phủ một trời một vực.

Khó trách Vương phi cứ nói Vương gia là người trước sau không giống, người sau rầm rì, quả nhiên là vậy. Phong Vương gia chính là con hổ giấy, uy phong đó chỉ dùng được với huynh đệ bọn họ, nhìn thấy Vương phi nương nương liền kêu tiếng “Meo meo meo”.

Vụ phó tướng che miệng cười.

Vui sướng nhất thời hí hửng, cười ra tiếng heo. Một chiếc giày rơi vào mép cửa sổ.