Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 387: Chữ số Ả Rập



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Am Đạt vương tử gật đầu: “Không phải là chữ số Ả Rập đấy sao? Tất nhiên là ta nhận ra”

Lãnh Băng Cơ mơ hồ nhớ rằng chữ số Ả Rập du nhập vào Trung Quốc cùng Phật giáo khoảng thế kỷ thứ tám sau công nguyên, nhưng không được chấp nhận, sau này, nhà Minh sụp đổ nhà Thanh được mở ra, những nhà toán học phương Tây truyền vào Trung Quốc, cũng không được thông dụng, sử dụng sớm nhất là vào năm đầu của vua Quang Tự.

Triều đại mà ta đang ở, trong lịch sử không có ghi chép, nhưng nhân dân đã có những tác phẩm ở thời nhà Minh, trong cung ban đầu cũng tạo ra phủ Nội Vụ nhằm phục vụ cho Hoàng đế, chữ số Ả Rập truyền vào cũng không còn hiếm lạ.

Vì vậy, nàng cũng không có gì quá bất ngờ, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Vùng sa mạc phía Bắc đã từng sử dụng những chữ số này chưa?”.

“Chưa từng, văn hóa ở vùng sa mạc phía Bắc ta chủ yếu do sự truyền bá của Trường An, những chữ số này là ta học được từ Lỗ đại nhân, ông ấy nói chung là văn tự ở quê hương ông, Vương phi nương nương cũng có thể nhận ra sao?”

Lỗ đại nhân? Lãnh Băng Cơ đương nhiên biết, đó chính là vào ngày đăng cơ, người không rời khỏi Am Đạt vương tử nửa bước, người biết tất cả mọi thứ về Am Đạt, ngày thường ăn uống ra sao, sinh hoạt thế nào, ông ấy nói khá ít. Lãnh Băng Cơ ồ một tiếng: “Là một thầy tu trông khá kỳ lạ mà trước đây đã từng gặp qua, ông ta dạy cho ta”.

“Vốn dĩ vương tử còn tưởng nương nương cùng với Lỗ đại nhân là đồng hương” Am Đạt vương tử nói: “Hiểu được nhiều thứ cố quái hiếm lạ, chưa từng nghe qua”.

Lãnh Băng Cơ không để tâm, vương tử cũng không nói tiếp, quay mặt đi, tiếp tục nói chuyện với Mộ Dung Phong, muốn được chiêm ngưỡng kỹ năng cưỡi ngựa và bắn súng của Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong khiêm tốn nói vài câu, bên ngoài có thuộc hạ báo tin Hiên Vương đã gửi thư ngày mai mời Am Đạt vương tử đến bãi săn hoàng gia để đi săn, bên cạnh đó cũng sẽ mời một số vị vương tử khác đi cùng.

Am Đạt cầu còn không được liền lập tức vui vẻ đồng ý.

Bên ngoài khu săn bắn của hoàng gia đều là những con nai sừng tấm được nuôi, chúng là những con ăn có và không hề hung dữ, chủ yếu là để cho con cháu của hoàng gia luyện tập kỹ năng cưỡi ngựa bắn súng, giải trí cho đỡ chán và không có gì nguy hiểm. Chỉ có ở sâu trong bãi săn, tận dụng lợi thế của ngọn núi mà có một trại sư tử và hổ, trong đó có nuôi vài con thú.

Am Đạt vương tử tỏ ý chân thành muốn mời Lãnh Băng Cơ tham gia cùng.

Hiện tại thân hình của Băng Cơ có chút nặng nề, tham gia như này cũng không có thuận tiện thế nên nàng đành từ chối.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Phong và Am Đạt vương tử đã thức dậy từ sớm, cũng không có đánh thức Lãnh Băng Cơ, lập tức lên ngựa, mang theo cung tên và lên đường.

Lãnh Băng Cơ ngủ một mạch đến khi mặt trời đã lên cao mới thức dậy, thu dọn giỏ đựng thức ăn rồi mang đến cung.

Lần trước trong yến tiệc của Am Đạt vương tử, Thái hậu trông có vẻ ăn không ngon miệng, luôn ngồi nhíu mày, không động đũa.

Lãnh Băng Cơ hỏi ra mới biết là Thái hậu bị đau răng, chỉ có thể ăn được một số thức ăn mềm và lỏng. Bằng Cơ đã cho người kiểm tra, lợi bị viêm thậm chí má còn bị sưng tấy lên.

Nàng mang đến cho Thái hậu một ít thuốc để giảm đau và kháng viêm, chỉ có thể đợi cho đến khi chứng viêm hoàn toàn hết thì mới được nhổ răng đi.

Như người ta hay nói đau răng không phải là một bệnh, đau đến mấy vẫn có thể sống, thế nhưng người xưa không coi đau rằng này là một chuyện gì to tát cả, các ngự y trong thái y viện cũng không có nghiên cứu quá sâu về chuyện nhỏ nhặt này. Vì vậy, mới có bức tranh Tế Hoành Đông thời kỳ Thu Đông đã dùng dây buộc vào răng, sau đó cúi người xuống giả làm trâu cưỡi để nhổ răng cho con trai của mình.

Cái răng đau này đã khiến Thái hậu không thể chịu nổi, chỉ cần động đây là lập tức liền đau chết đi sống lại, một lần đau là không ăn không uống mấy ngày liền, ngủ cũng không thể ngủ được. Nghe Lãnh Băng Cơ nói rằng có thể nhổ được răng rồi, Thái hậu thực sự cảm thấy rất vui dù cho Lãnh Băng Cơ có dùng búa mà gỡ nó ra thù Thái hậu cũng vui vẻ tình nguyện.

Lãnh Băng Cơ vào cung, cái răng của Thái hậu đã đỡ hơn, không còn đau nữa rồi, liền hỏi Lãnh Băng Cơ sẽ nhổ răng như thế nào? Là buộc dây vào, hay là bắn tên, hay là lấy cái kìm nhổ ra? Liệu có giống như Ôn Hoằng thời Nhiệt Lữ, đau răng sau đó đi nhổ, kết quả là bị đột quỵ, chưa đến mười ngày liền chết?

Lãnh Băng Cơ vốn dĩ cũng chỉ là một kẻ gà mờ, chỉ có kiến thức lý thuyết chứ chưa bao giờ thực hành, nhưng cái răng của Thái hậu đã lung lay rồi, sớm muộn gì cũng phải nhổ, nhổ đi rồi thì mới không còn đau nữa.

An ủi vài câu, Thái hậu cũng hạ quyết tâm. Lãnh Băng Cơ bắt đầu khử trùng và gây tê, sau đó lấy kìm nhổ răng và băn khoăn