Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 388: Gậy khuấy hố phân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lên xe ngựa, Lãnh Băng Cơ trực tiếp phân phó xuống người đánh xe: “Xuất cung, đi đến khu vựa săn bắn”

Khu vực đi săn hôm nay hơi xa. Cả người nàng không ngừng lắc lư. Người đánh xe ngựa ngước lên nhìn màu sắc của bầu trời: “Dự tính với tình hình này, đợi khi chúng ta đến nơi, nhóm người của Vương gia chắc cũng đang trên đường trở về rồi”

“Như vậy cũng vẫn phải đi” Lãnh Băng Cơ kiên định như định đóng cột.

Người đánh xe ngựa cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đưa chiếc xe ngựa chạy trực tiếp chạy ra khỏi thành.

Lúc đến được khu vực săn bắn thì cũng đã là buổi chiều rồi.

Quả nhiên đã có chuyện xảy ra đúng như những gì Lãnh Băng Cơ dự đoán.

Buổi sáng mọi chuyện vẫn diễn ra rất suôn sẻ, tinh thần tất cả mọi người rất phấn khởi, ngựa phi nước đại, cười nói rôm rả.

Buổi trưa, mọi người đặt nồi ở bãi săn, những con mồi bắt được đã được sơ chế sạch sẽ, chuẩn bị được bỏ vào nồi nấu chín lên. Ngồi tụm năm tụm ba ăn thịt uống rượu, thoải mái nói chuyện, vui vẻ hoà thuận.

Uống rượu xong đã ngà ngà cơn say, có người thừa dịp có chút men rượu lên ngựa bắn cung, muốn đổ máu để rửa nỗi nhục hồi sáng.

Cũng có người người bị ngấm men rượu chui vào lều rồi đánh một giấc. Phân chia ra có chỗ ba người có chỗ hai người.

Am Đạt vương tử đã uống đầy một bụng rượu, cơn say dâng trào lên, càng giống như anh hùng sau khi say xiêu vẹo lê lết trèo lên ngựa. Mộ Dung Phong phụ trách bảo vệ sự an nguy của hắn ta nên vào những lúc như thế này hắn sẽ phải dính lấy hắn ta như hình với bóng.

Chỉ trong nháy mắt, Am Đạt vương tử đã phát hiện ra rằng vị hôn thê của mình đã không thấy đâu hết. Hỏi những binh lính thì biết được có người nhìn thấy nàng ta vào Sư Hổ Doanh.

Sư Hổ Doanh là một nơi thú vị, hóa ra lại là nơi dùng để đào tạo các binh lính tiên phong trong doanh trại.

Nói trắng ra, đó là nơi nuôi mấy con mãnh thú trong rừng, sau đó đem ném binh lính vào rừng rồi để bọn họ tự sinh tự diệt, bồi dưỡng tinh thần cảnh giác, thân thủ, khả năng làm việc nhóm với các đồng đội, sử dụng ranh giới giữa sự sống và cái chết để khai thác bản năng tiềm ẩn trong cơ thể con người họ. Người sống sót đến cuối cùng sẽ là người chiến thắng.

Sau này, lão quốc công cảm thấy phương pháp này quá tàn nhẫn nên đã bỏ nó đi.

Sư Hổ Doanh tiếp giáp với bãi săn Hoàng gia, ba mặt được bao bọc bởi núi rừng và có hàng rào ở phía sát bãi săn. Bên cạnh một mặt của bãi săn có hàng rào bao quanh, thỏ, hươu hoang dã và các loài động vật nhỏ khác ở phía bên này có thể chui qua, nhưng những con thú lớn bên kia không thể vượt qua. Mọi thứ đều bình an vô sự.

Nhưng vị Cẩm Ngu quận chúa lại cứ khăng khăng muốn đi vào chỗ chết, rõ ràng biết rằng trên núi có hổ, lại cứ nhất quyết đi về hướng núi hổ đó, một mình bằng qua Sư Hổ Doanh.

Tuy rằng nói Am Đạt vương tử nhỏ bé lanh lợi, nhưng hắn ta cũng là một anh hùng, nhất là sau khi một mình uống hết một vò rượu. Ngay khi hắn ta nghe được tin vị hôn thê của mình đang gặp nguy hiểm, không nói nhiều lời mà ngay lập tức cưỡi ngựa muốn băng qua anh hùng cứu mỹ nhân..

Mộ Dung Phong biết rõ phẩm hạnh của Cẩm Ngu, nàng ta không thể không biết được rằng bên Sư Hổ Doanh nguy hiểm như thế nào vậy mà lại cố ý xông vào đó chịu chết, ai mà biết được nàng ta đang định giở trò gì.

Hắn ta ngắn Am Đạt vương tử lại nói: “Dã thú ở bên trong rất hung dữ, vẫn nên đợi đám quân sĩ đến đã, nhiều người hơn một chút lúc tiến vào sẽ an toàn hơn”

“Đúng là sẽ an toàn hơn nhưng Cẩm Ngu quận chúa đang gặp nguy hiểm!”

Đúng là uống rượu vào thì người yếu đuối cũng trở nên to gan hơn, huống chi là Am Đạt vương tử vốn dĩ tự cảm thấy bản thân mình là bậc thầy dũng cảm? Không nói hai lời, không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của Mộ Dung Phong, hắn ta nhất quyết xông vào.

Mộ Dung Phong có thể không quan tâm đến Cẩm Nhu, thế nhưng làm sao hắn ta có thể khoanh tay đứng nhìn để Am Đạt vương tử bị chôn vùi trong miệng cọp? Chính vì vậy cũng chỉ có thể phân phó xuống cho quân sĩ nhanh chóng đi thông báo cho Hiên Vương đợi người, rồi sau đó cũng tự mình đi cùng hắn ta đi vào trong.

Ngọn nguồn câu chuyện chính là như vậy, chờ đến khi mấy quân sĩ kịp bẩm báo về đến Hiên Vương, mọi người ai cũng gấp gáp chạy qua cứu người, nhưng trong khoản thời gian đó không biết ba người bọn họ đã đi đâu mất dạng.

Lãnh Băng Cơ vội vã đến bãi săn, nhưng vẫn chưa tìm thấy người.