Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 3



Còn 1 ngày nữa cô phải gả sang Thiên quốc làm vương phi của Cửu vương gia. Tối ngày hôm đó, trong cung tổ chức tiệc, ai ai cũng vui mừng đến chúc mừng cô nhưng cô biết trong tận thân tâm họ rất vui vẻ họ không mong muốn cô trở về nữa, nhất là Chu hoàng hậu,từ khi mẫu thân còn sống, mẫu thân cô luôn được hoàng thượng sủng ái, sự đố kỵ của bà ta lớn vô cùng, bà ta luôn tìm cách hãm hại mẫu thân cô, còn một lần không biết lý do gì mà đã đẩy mẫu thân vào lãnh cung, cũng mất sự sủng ái từ đó. Vì vậy bà ta cũng không ưa gì cô, luôn muốn cô biến mất vĩnh viễn.Giữ buổi tiệc, bà ta bước xuống gần cô, ghé vào tai cô, nở nụ cười đắc ý nói

"Chúc may mắn"

Sau đó rời đi. Ngày hôm sau, ngày cô rời khỏi mảng đất quen thuộc đến một vùng đất mới, trên đường hộ tống cô tới Thiên quốc chỉ có mấy binh sĩ và hai nô tỳ, xe ngựa thì đơn sơ giản dị, mọi người đứng xung quanh bàn tán xôn xao, những lời nói khó nghe lần lượt vang bên tai cô nhưng cô cũng không quan tâm, cô bước lên xe ngựa rời đi trong lòng cũng không có gì hối tiếc nữa .

________________

Một khoảng thời gian, đoàn xe đi đến một khu rừng, vừa vào khu rừng được một thời gian một nén hương thì một nhóm người áo đen tới , họ như đã ở đó đợi bọn họ vậy , họ vây quang xe ngựa của cô rồi nhanh chóng giết hết những người hộ tống cô. Sau khi giết hết đám người, cô vẫn an nhàn ngồi trong xe, không hề động đậy, ngay sau đó, một tên sát thủ bước lên xe ngựa vừa mở tấm màn che thì bị cô dùng con dao nhỏ đã chuẩn bị đâm một phát trí mạng, cô bước xuống xe ngựa đứng nhìn những người còn lại, lạnh lùng nói

"Là bà ta phái các người đến giết ta "

Bọn chúng không trả lời câu hỏi của cô trực tiếp lao vào, với những kỹ năng cô đã học trong quân doanh,thừa sức giết hết những tên này chỉ cần một lưỡi dao nhỏ trên tay, sau đó cô lạnh lùng nhìn xác chết trên đất, nói

"Chả ra gì"

Rồi quay người bước đi vào rừng, cô đi đến một dòng suối nhỏ rửa những vết máu dưới trên cơ thể. Sau đó quay trở lại xe ngựa,trên đường trở về thì nhìn thấy một con rắn thân hình đen bóng, nó hoàn toàn khác so với các loại rắn bình thường, nó lập tức thu hút cô , đúng lúc đó cô chợt nhớ ra trước đây từng đọc được trong một loại sách nói về các loài rắn trong truyền thuyết ( nó là một loại rắn cực kỳ độc, độc nhất trong những con rắn trong truyền thuyết một khi bị cắn phải không quá ba bước thì mất mạng). Cô đứng một bên nhìn chằm chằm vào nó, sự thích thú tăng lên, nên quyết định thu phục nó, cô bước gần tới con rắn đó, nhìn thấy nó lập tức đổi thành hình dáng phòng thủ, cô cười nhẹ rồi lại tiếp tục tiến lại gần, cô càng tiến lại thì nó lại càng trở lên hưng dữ, vẻ mặt thích thú cứ vậy tiến sát lại nó. Cô tìm mọi cách để bắt nó, nhưng không thành, đúng lúc đó, mấy cây thảo dược trong người cô rơi ra, những thảo dược đó làm thu hút sự chú ý của con rắn đó, nó tiến lại gần mấy cây thảo dược rơi trên đất rồi ăn chúng một cách ngon lành . Một lúc sau, thảo dược dưới đất đã ăn hết, nó ngước lên nhìn cô, thấy vậy cô nói

"Muốn ăn nữa sao? Nhưng bây giờ ta không còn, hay vậy đi ngươi đi theo ta, như vậy thì ngày nào ta cũng cho ngươi ăn"

Cô vừa rứt lời thì nó lập tức bò lên người cô và nằm yên ở trong đó, thấy vậy cô liền ngơ ngác nói

"Dễ vậy sao?"

Cô mang theo nó đi về xe ngựa. Về đến nơi, vừa vén các màn lên thì giật mình, bên trong có một cô gái, môi cô gái này tím đậm như bị trúng độc vậy, hơi thở gấp gáp, thấy vậy cô lấy trong người ra một viên thuốc rồi đút cho cô bé uống. Một lúc sau, cô bé tỉnh dậy, nhìn thấy cô bên cạnh thì liền lộ ra sự phòng thủ, hỏi

"Ngươi là ai?"

"Là người đã cứu mạng ngươi .Tỉnh rồi thì đi đi"

"Ngươi cứu ta?"

"Chứ ngươi nghĩ là ai? Ngươi mau đi đi, ta bây giờ còn có việc"

Cô bé ngồi dậy vẻ mặt suy ngẫm đều gì đó. Và ngay sau đó, cô bé bỗng quỳ xuống, ánh mắt kiên quyết nhìn cô, nói

"Đa tạ.Vì ơn cứu mạng này ta nguyện dùng cả đời của mình để báo đáp"

Cô ngây người, rồi nói .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

"Chỉ là tiện tay thôi, không cần phải vậy chứ"

"Người cho ta đi theo đi, bây giờ ta cũng không có nơi nào để đi, ta biết chút võ công cũng có thể bảo vệ người"

Cô bắt đầu rơi vào trầm tư, cô nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô bé thì thở dài, nói

"Được rồi, nhưng ta nói trước đi theo ta rất nguy hiểm hơn nữa cũng không được ăn ngon mặc đẹp đâu"

"Dạ"

"Ngươi tên gì?"

"Tiểu Phù ạ, năm nay 13 tuổi"

Sau đó cô dẫn Tiểu Phù đi lấy một chút đồ cần thiết rồi khởi hành đến Thiên quốc. Mấy người đi qua hết mấy thành trì nhưng đến thành trì cuối cùng thù bị binh lính chặn lại, họ yêu cầu mấy người xuống xe, cô nghe theo họ, hai người xuống xe ngựa, cô bước đến trước mặt binh lính đó,rồi giơ tấm lệnh bài ra, nói

"Tam công chúa Chu quốc, Tiêu Nguyệt"

Thấy tấm lệnh bài hắn hiểu ngay cô là Cửu vương phi, hắn nhìn chiếc xe ngựa cũ kỹ ở sau

Đường đường là Cửu vương phi tương lại vậy mà lại không mang người hộ tống, còn xe ngựa thì lại đơn sơ,cũ kỹ

Cô hỏi

"Ngươi biết phủ của Cửu vương ở đâu không? Dẫn ta đi được không?"

"Ờ..được"

Binh lính đó dẫn hai người đến trước cổng Cửu vương phủ rồi rời đi.