Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 33



Mấy ngày trôi qua, hôm nay Phù Dao đi đến phủ, lúc này cô đang phơi thảo dược ngoài sân, Phù Dao nói

"Nguyệt tỷ,tỷ dạy ta điều chế độc tiếp đi"

"Được thôi, vào đây"

Hai người chưa vào được trong phòng thì bên ngoài bắt đầu có tiếng ồn ào ào, hai giọng nói quen thuộc vang lên, nghe thấy vậy khuân mặt cô hiện ra sự chán nản.

__

Được một lát thì hai người đi đến cùng với mấy người trong phủ,họ ngăn cản nhưng không được, thấy cô họ nói

"Vương phi, xin thứ tội, chúng ta không ngăn nổi họ"

"Không sao, mọi người đi làm việc đi"

"Dạ, não thân cáo lui"

Tiêu Điệp Mộng nói với giọng điệu chế giễu

"Tam muội muội, giờ làm Vương phi rồi không thèm tiếp tỷ muội ta cơ"

"Biết vậy sao mấy người còn đến làm gì?"

"( Tức giận) Cô là ai dám nói như vậy với nhị tỷ ta?"Tiêu Vân Nhi nói

"Im miệng chỗ này không có chỗ cho ngươi nói chuyện"

"( Tức giận) Cô...."

"Tam muội muội, tứ muội không hiểu chuyện mong muội bỏ qua cho muội ấy"Tiêu Điệp Mộng nói

"Mấy người đến đây làm gì?"

"Ta và Vân Nhi đến thăm muội thôi"

"( Thản nhiên) Vậy sao?Đến thăm mà lao thẳng vào đây luôn"

"Ta....(nói nhỏ với Vân Nhi) Giúp ta"

Lúc này Tiêu Vân Nhi để ý tới thảo dược cô trồng nói

"Tam tỷ, tỷ còn trồng thảo dược sao?"

Cô lặng không trả lời, cô ta lại nói

" Tam tỷ, cây này là gì vậy? Nó đẹp quá"

Cô ta vừa dứt câu thì lập tức bước chân bông hoa đó, định sờ vào nó, thấy vậy cô nói

"( Lớn tiếng) Đừng có động vào"

"( Giật mình) Tam tỷ, chỉ là bông hoa thôi mà, có sao đâu?"

"( Khó chịu) Không muốn chết thì đừng có động vào nó"

"Chỉ là bông hoa thôi mà, vậy mà tỷ lại muốn giết ta -'

Đúng lúc này, Cửu vương đi đến, thấy hắn cô hỏi

"Chàng không phải đi gặp Nhị ca rồi sao?

Tiêu Vân Nhi đi tới gần cô nói

"( Nức nở) Tam tỷ muội xin lỗi muội không cố ý đâu tỷ đừng giết ta "

"Nguyệt Nhi chuyện gì vậy?"

"( Khóc) Muội xin lỗi, mong tỷ tha lỗi cho muội"Tiêu Vân Nhi nói

Nghe xong câu nói hai người nhìn nhau, ra hiệu bằng ánh mắt cho đối phương

"Lại bắt đầu rồi"

"Tam tỷ, ta biết tỷ không thích ta, nhưng tỷ không thể như vậy mà muốn giết ta chỉ vì chuyện nhỏ như vậy chứ?"

Cô nhìn Tiêu Vân Nhi nở nụ cười

"Cô muốn diễn chứ gì ta diễn với cô"

"Thiên ca, là cô ta tự ý động vào đồ của Nguyệt tỷ,nên tỷ ấy mới...."Phù Dao nói

( Ngắt lời)

"Ta chỉ thấy nó rất đẹp nên muốn động vào một chút, không ngờ tỷ ấy lại....( Khóc nức nở)"

"( Đắc ý) Tiêu Nguyệt, lần này Cửu vương nhất định sẽ giúp ta"

"Đòi giết cô sao? Nhị tỷ có thật như vậy không?"

"Tam muội, tỷ không thể bao che cho muội được"

Lúc này Phù Dao định lên tiếng nhưng bị Cửu vương chặn lại, Cửu vương nói nhỏ với Phù Dao

"Xem cô ấy"

"( Ánh mắt tủi thân) Tứ muội, nếu vừa nãy ta không ngăn muội lại thì muội đã mất mạng rồi, ta có lòng tốt như vậy mà muội lại hiểu lầm tỷ,tỷ buồn quá"

"Ý tỷ là sao?"

Đúng lúc này, từ sau cây thảo dược đó có hai con rắn bò ra là Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, chúng bò đến gần Tiêu Vân Nhi, vừa thấy chúng cô ta sợ hãi hét lớn . 𝐓𝐫ờ‎ um‎ t𝐫um‎ huуề𝓃‎ t𝐫ùm‎ _‎ 𝐓𝐫Um𝐓𝐫uуệ𝓃.𝖵N‎ ‎ _

"Aaaaaa rắn, có rắn"

"Tứ muội, cây thảo dược này loài rắn rất thích nên chúng thường hay ở dưới gốc của nó, hơn nữa hai con rắn này đều là loại rắn vô cùng độc, vừa nãy ta nhìn thấy nên mới ngăn muội,( Khóc) vậy mà muội lại hiểu lầm tỷ"

"Ta...cô..."

"Nàng ấy có lòng tốt muốn cứu ngươi thế mà ngươi lại vu oan cho nàng ấy"Cửu vương nói

"Vương gia,ta...ta không có..."

Thấy tình hình không ổn nên Tiêu Thục Quyên đi đến chắn cho Tiêu Vân Nhi nói

"Vân Nhi, Còn không mau xin lỗi Cửu vương phi"

"Ta...."

"( Nói nhỏ) Mau lên"

"( Không cam tâm) Muội xin lỗi Tam tỷ"

"Hả, ta không nghe thấy tứ muội nói to lên"

"( Nói to) Muội xin lỗi"

"Ừ. Tỷ nhận lời xin lỗi của muội, bây giờ ta còn có việc không tiếp được hai người,mời hai người về cho"

Nói xong hai người đó mang cơn tức giận rời đi, sau khi họ rời đi. Phù Dao bắt đầu cười lớn rồi nói

"Nguyệt tỷ, tỷ diễn cũng được đó, bộ dạng hổi nãy, buồn cười chết ta rồi"

"( Ngại) Thôi đi"

Cô nhìn Cửu vương cũng thấy ngài ấy đang cười cô nói

"Chàng nữa, đừng cười nữa"

"Được rồi được rồi không cười nữa, nhưng mà Nguyệt Nhi"

"Hử"

"Bộ dạng hồi nãy của nàng thật sự rất đáng yêu"

"( Xấu hổ) Đáng yêu gì chứ?"

"Thiên ca nói đúng mà"Phù Dao nói

"Mấy người, thôi ngay đi"

"Hahaaa. Thôi không trêu tỷ nữa"

Cô nhìn sang một hướng khác thì bỗng thấy một miếng ngọc bội rơi trên chỗ Tiêu Thục Quyên và Tiêu Vân Nhi vừa đứng, thấy nó cô rất ngạc nhiên, lập tức chạy đến nhặt nó lên rồi nhìn chằm chằm vào nó

"( Bất ngờ) Đây là...."

"Sao vậy?"Cửu vương hỏi

"Đây là ngọc bội mà mẫu thân làm cho ta khi người còn sống, trước kia ta luôn mang bên người nhưng khi qua đây thì ta đã đem nó trôn cùng mẫu thân ta rồi, sao bây giờ nó lại ở trên người họ?"

"Tiểu thư, có khi chỉ là trùng hợp thôi"Tiểu Phù nói

"Không thể, mẫu thân ta lúc còn sống đã khắc cho ta và cả chất liệu của miếng ngọc này lần đó chỉ còn một khối nhỏ được mẫu thân ta lấy khắc làm ngọc bởi bây giờ không thể kiếm được miếng thứ hai"

"Tiểu thư nghe người nói mẫu thân người mất khi người mới chào đời nhưng sao người có thể phân biệt được vậy"Tiểu Tuyết hỏi

"Là một người thị nữ bên cạnh ta kể cho ta, cô ta còn vẽ hình miếng ngọc đó nữa, nhưng cũng vì cứu ta mà cô ta đã bị giết rồi"

"Tiểu thư muội xin lỗi"

"Không sao"

"Nguyệt Nhi không lẽ họ động đến mộ của mẫu thân nàng"

"Ừ,( Tức giận) Chu hoàng hậu, bà dám động đến mẫu thân ta, Tiểu Phù, Tiểu Tuyết thu dọn đồ về Chu quốc"

"Ta đi cùng nàng"

"Được"

Thu dọn đồ đạc xong,mọi người chuẩn bị lên đường.