Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 8



Sáng sớm hôm sau, khi thức dậy,cô chợt nghĩ tới đêm hôm qua,khuân mặt hiện ra ngại ngùng,nằm một lát, cô dậy sửa soạn muốn ra ngoài đi dạo nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa bắt đầu đi xung quanh phủ thì thấy ai cũng thì thầm to nhỏ nói gì đó, cô đi dần tới hậu viện thì gặp một ma ma trong phủ, bà ta thường ngày luôn tỏ ra khinh thường cô nhưng hôm nay lại hành lễ với cô, cô vừa thấy kỳ lạ vừa ngạc nhiên nên đi tìm Tiểu Phù hỏi thử xem, cô đi xung quanh vương phủ,hỏi tất cả mọi người nhưng không một ai biết,thế là cô đành quay trở lại phòng đợi.

_________________

Một canh giờ trôi qua, cô ngồi trong phòng đợi cô bé lòng lo lắng khôn nguôi sợ cô bé xảy ra chuyện gì, cô đang định đi tìm cô bé thì cô bé chạy từ ngoài vào trên tay cầm rất nhiều thảo dược, cô bé cầm đống thảo dược vào phòng của cô, vui vẻ nói

"Tiểu thư"

" Muội đi đâu từ sáng giờ vậy?"

"Muội theo lệnh của Vương gia đi lấy thảo dược cho tiểu thư"

"Lệnh của Cửu vương, Sao ngài ấy biết ta cần thảo

dược?"

"Muội cũng không biết, khi ngài ấy rời đi thì bảo muội đi lấy"

"Ta biết rồi,à đúng rồi muội có biết chuyện gì xảy ra trong phủ không?"

"Là sao ạ?"

"Thì từ sáng ta đi đến đâu họ cũng thì thầm bàn tán gì đó,mà thái độ của họ cũng thay đổi hẳn"

"Ra là chuyện này"

"Chuyện gì?"

Tiểu Phù ở nụ cười đầy ám chỉ, nói

"Thì chuyện của người và Vương gia đó, sáng nay có người nhìn thấy Vương gia đi từ phòng của người ra nên họ mới...."

Mặt cô liền đỏ lên, ánh mặt ngại ngùng, nói

"Chuyện này sao?"

Ngay sau đó, vẻ mặt cô trở lên phiền muộn, nói

"Phiền phức rồi,thảo nào cũng đến tai cô ta"

"Ý người là Phù Dao quận chúa ạ"

"Ừ"

_________________

Nửa canh giờ sau, chuyện gì đến cũng đến, Phù Dao quận chúa hùng hổ tức giận đi đến Chiến vương phủ, cô ta bước vào điện của cô một cách không khiêng nể, vừa thấy cô, cô ta đã ép hỏi nhưng cô không quan tâm mặc kệ cho cô muốn nói gì thì nói, thấy thế cô ta càng nổi giận hơn, cô ta bắt đầu lôi những chuyện xưa kia của cô, những chuyện mà cô không muốn nhắc đến, vừa nghe thấy mấy chuyện đó sắc mặt của cô thay đổi,cô nhìn cô quận chúa với ánh mắt sắc bén, nói

"Quận chúa, nếu không còn chuyện gì khác thì mời về cho,Tiểu Phù tiễn khách"

"Vâng, Quận chúa mời"

"( Phẫn nộ) Ngươi....Ngươi có thân phận gì mà dám đuổi ta, đừng tưởng ngươi gả cho Thiên ca ca thì có thể bay lên làm phượng hoàng, ngươi chẳng qua chỉ là một công chúa vô dụng của Chu quốc mà thôi"

"Ha... Thế thì đã sao, Cho dù thế thì tôi vẫn là Vương phi danh chính ngôn thuận của ngài ấy, còn cô có muốn cũng không được"

"Ngươi..."

"Quận chúa,nếu không nhầm thì cô có hôn ước với Đại vương gia nhỉ, ngài ấy cũng sắp trở về rồi, một khi ngài ấy trở về chắc ta phải đổi cách xưng hô với quận chúa rồi"

"Ngươi...im ngay, hôm nay ta phải dạy dỗ cô thật tử tế"

Tiểu Phù thấy vậy, đứng ra chắn trước cô, ánh mắt nghiêm túc hỏi

"Quận chúa, người muốn làm gì? Người mà động vào tiểu thư thì đừng trách ta"

"Tiểu Phù"

Cô bảo cô bé đúng sang một bên ,sau đó nhìn thẳng vào Phù Dao, hỏi

"Quận chúa, người muốn làm gì ta nào?"

Phù Dao giơ tay lên định đánh vào mặt cô thì giọng nói quen thuộc lại vang lên

"Cô thử động vào nàng ấy xem"

Cửu vương từ ngoài bước vào, Phù Dao thấy vậy liền đi tới, vẻ mặt liền thay đổi, nắm lấy tay áo Cửu vương, nói

"Thiên ca ca, huynh đến thật đúng lúc, Vương phi của huynh vừa mới mắng muội đó"

"Ta ở ngoài đã nghe hết tất cả, nàng ấy nói cô đâu có sai đâu"

"Muội..."

"Đã biết nàng ấy là Vương phi của bổn vương mà còn muốn đánh nàng ấy, đây là Chiến vương phủ không phải nhà cô,từ nay trở đi cấm cô không được bước vào Chiến vương phủ nửa bước, nếu còn tái phạm thì đừng trách ta không nể tình Bắc Hầu Vương"

"Muội.... muội...."

Phù Dao không nói được câu nào, khóc nức nở chạy đi. Cô nhìn vào Cửu vương

"Hắn lại bảo vệ mình, có lẽ hắn không xấu như mình nghĩ"

Vẻ mặt Cửu vương đột nhiên trở nên dịu dàng, tới gần cô, nói

"Không làm nàng sợ chứ?"

"Hả, ta không loại hơi ta tiếng một tý là sợ, mà ngài làm thế với cô ta thật sự không sao đấy chứ?"

"Ừ. Nếu không có chuyện gì thì ta đi đây"

"Khoan đã"

Cô nắm lấy tay áo Cửu vương, ngại ngùng nói

"À...thì.. Cũng đến giờ cơm rồi, nếu ngài không phiền thì ngài ở đây dùng bữa đi, ta đi nấu"

"Nàng đây là đang mời ta ở lại sao?"

"Thế ngài có ở không?"

"Đương nhiên, Vương phi hiếm khi xuống bếp ta đương nhiên phải ở lại thưởng thức rồi"

Nói xong, cô bảo Tiểu Phủ đi lấy nguyên liệu, còn mình thì đi xuống bếp chuẩn bị, khi xuống bếp mấy người ở đó đều nhìn cô, họ đứng đó nhìn cô nấu từ đầu đến cuối.

__________________

Sau một thời gian từng món từng món được hoàn thành,mùi hương thơm ngào ngạt bay khắp nơi,một lát sau, cô nấu xong tất cả các món, rồi quay lại nhìn những người xung quanh lấy một đĩa điểm tâm ra đưa cho họ, thấy như vậy họ cũng rất bất ngờ,họ cứ đứng đó nhìn cô mãi, sau khi đưa xong cô bê những đĩa thức ăn đi lên phòng, thấy thế họ đều đi ra mang lên cho cô, nhìn thấy thế cô lộ ra vẻ ngạc nhiên rồi mỉm cười tiếp tục bước đi, sau khi những đĩa đồ ăn được mang lên hết, mọi người cũng ra ngoài chỉ còn cô và Cửu vương trong gian phòng, hai người ngồi nhìn nhưng đĩa đồ ăn trên bàn không nói câu nào, bầu không khí vô cùng ngượng ngùng, ngay lúc này Cửu vương mới cất tiếng nói

"Những món này đều là nàng làm sao?"

"Phải, sao vậy?"

"Không"

"Ngài thử đi"

"Được"

Cửu vương gắp lấy một món, cho vào miệng, thấy thế cô liền hỏi

"Thế nào?"

"Rất ngon"

Nghe thấy thế, cô vô cùng vui vẻ,Cửu vương lại nói

"Nàng mau ăn đi"

"Ừ"

Trong bữa tối hôm đó hai người nói chuyện rất vui vẻ, cô cũng không còn ác cảm với hắn nữa mà bắt đầu có thiện cảm với hắn. Rất nhanh đã dùng bữa xong, cô chuẩn bị đi nghỉ ngơi, thấy thế Cửu vương cũng không nán lại,hắn ta rời đi, thấy vậy cô càng có thiện cảm hơn, cô nhìn bóng lưng của hắn từ từ xa dần với điện của mình cho đến khi không nhìn thấy nữa, bản thân lại cảm thấy có chút không nỡ, cô đứng bên cạnh giường ngủ cứ suy nghĩ mãi về hắn ta, cho đến khi Tiểu Phù bước vào thì suy nghĩ của cô về hắn mới biến mất, cô bé vào trải lại giường ngủ cho cô rồi rời đi, sau khi cô bé đi, cô nắm xuống giường trong đầu toàn là hình ảnh cô và Cửu vương cùng nhau dùn bữa, vẻ mặt cô trở nên vui vẻ, không biết khi nào thì thiết đi.