Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 7



Ba ngày sau, vết thương của Tiểu Phù đã khỏi hẳn, cô lại một lần nữa dẫn cô bé ra khỏi phủ, hai người đi đến chỗ đấu giá lần trước, đến nơi cô đưa cho ông chủ hai lọ thuốc, nói

"Hai lọ thuốc này một lọ là thuốc giải,lọ còn lại là thuốc độc, phiền ngài đấu giá giùm ta"

"Được,công tử"

"Vậy ta lên kia đợi"

"Vâng"

Cô đi lên một căn phòng số 3 rồi quan sát, một lát sau cuộc đấu giá bắt đầu, khởi đầu là mấy món đồ lâu đời, mãi về sau khi đến thuốc của cô, hai lọ thuốc được đấu giá cùng lúc, giá của chúng được nâng lên rất cao, đúng lúc đó có một giọng nói vang lên chính là Phù Dao quận chúa cô ta ra giá gấp đôi mọi người, cô nghe thấy cô ta giọng cô ta chợt nảy ra một ý, cô nở nụ cười quỷ dị nói

"Cảm ơn cô Phù Dao quận chúa, cô sẽ là người giúp ta kiếm tiền"

Cô nhìn Tiểu Phù, nói

"Tiểu Phù, ra giá thuốc của chúng ta"

"Dạ"

Không khí im lặng Phù Dao quận chúa thấy vậy , đắc ý

Chúng thuộc về mình chắc rồi

Đúng lúc đó, một giọng nói

"10 vạn lượng hoàng kim "

Phù Dao bất ngờ, kinh ngạc nhìn vào nơi phát ra tiếng nói đó lại là căn phòng cô đang ở, xung quanh nghe thấy cũng bắt đầu bàn tán

"Wow, không ngờ giá của mấy lọ thuốc đó

cao như vậy"

"Ngươi không biết sao,đó là thuốc do Tiêu công tử điều chế đó"

"Hả,vậy sao?"

"Danh tiếng của ngài ấy vang khắp thành rồi, vậy mà ngươi lại không biết,nói tóm lại là đồ mà ngài ấy làm ra chắc chắn là quý hiếm"

Phù Dao tức giận, ánh mắt phẫn nộ nhìn vào căn phòng kia, nói

"Lại dám cướp đồ từ tay ta"

Người của hội đấu giá hỏi Phù Dao

"Vị tiểu thư này cô có ra giá tiếp không?"

Phù Dao cắn răng, nói

"100 vạn lượng"

"300 vạn"

"Ngươi.....500vạn lượng hoàng kim"

Lúc đó cả khán đài im lặng, người thần bí đó cũng không ra giá tiếp nữa, Phù Dao thấy vậy nở nụ cười đắc ý nhìn vào căn phòng, nói

"Hừ,đấu với ta"

Cô ở căn phòng số 3 đó, cười nụ cười nhẹ, nói

"Quận chúa người thật là hào phóng, bỏ ra 500 vạn lượng hoàng kim để có được một thứ không đáng"

Lúc này Phù Dao mới nhận ra bản thân bị gài bẫy, Phù Dao tức giận đập mạnh xuống bàn.Xong xuôi mọi thứ,cô lấy ngân lượng rồi rời đi, cô đi đến tiệm thuốc mua một chút thảo dược và đồ ăn cho Tiểu Phù sau đó hai người về phủ. Cô mang ngân phiếu để vào trong điện,sau đó thay một bộ y phục khác rồi đi lên núi, cô đi đến một ngọn núi được mọi người đồn đại rất nhiều thú dữ vì vậy nơi này cũng chẳng ai dám lại gần nó.Cô nghe thấy thì lại cảm thấy thú vị, đi một mình vào rừng, đi càng ngày càng sâu vào trong rừng nhưng chẳng thấy điều gì bất thường, cô cứ đi mãi đi mãi thì đến một vác núi cao nhìn lên không thấy ngọn, thấy đã hết đường cô đứng đó một hồi lâu rồi tìm một con đường khác, cô đi theo vách núi mãi không thấy một con đường nào, lúc này cũng đã mệt nên cô dừng lại bên đường, cô ngồi bên một bụi cỏ gần đó. Một lát sau, khi cô chuẩn bị rời đi thì bỗng nhìn thấy bên cạnh bụi cỏ dại đó có một cây thảo dược,thế là cô đi đến gần nó rồi nhìn kỹ sau bụi cỏ là một hang động rất lớn, cô đào lấy cây thảo dược gần bụi cây rồi bước vào bên trong động. Sau khi vào trong thứ cô nhìn thấy là vô số thảo dược quý hiếm, Tiểu hắc vừa nhìn thấy đống thảo dược đó thì lập tức xuống ăn chúng một cách ngon lành, cô tò mò đi một vòng động xem sao nhưng trong động ngoài thảo dược ra thì không có thứ gì, thấy vậy cô liền đi ra đào gốc chúng bỏ vào giỏ , cô đào đến cây thứ ba thì từ đằng sau có một thứ gì đó lao đến, khi cô quay lại thì đã thấy Tiểu Hắc đang quấn quýt với một con rắn khác, nó nhìn có vẻ là cùng một loại với Tiểu Hắc nhưng nó lại có màu trắng, cô nhìn nó một lúc lâu rồi quyết định đi đến gần, gọi

"Tiểu Hắc' '

Cô ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nhìn rắn trắng, hỏi

"Ngươi đói rồi sao? Lại đây ta cho ít thảo dược này"

Cô sát lại,quan sát kỹ rắn trắng

"Nhìn nó quen quá, hình như thấy nó ở đâu rồi thì phải, a...hình như là...."

Cô vui vẻ, nói

"Thật không ngờ,ngươi lại sống ở đây,mau đến ăn đi ta không hại ngươi đâu"

Cô chuyển ánh mắt sang Tiểu Hắc nói

"Tiểu Hắc nó cùng loại với ngươi đó chẳng qua là có hút khác biệt.Thôi chúng ta lấy một chút thảo dược thôi, còn để lại cho nó nữa"

Sau khi lấy thảo dược,cô mang Tiểu Hắc rời đi, nhưng đi được một đoạn thì cô lại thấy con rắn hồi nãy vẫn luôn đi theo sau, cô quay lại gần nó, Tiểu Hắc cũng đi ra, cô hỏi

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

Nó nhìn thẳng vào Tiểu Hắc, cô nở nụ cười, nói

"Muốn ở bên Tiểu Hắc thì sau này đi theo ta"

Cô vừa nói xong thì nó liền leo lên trên người cô rồi họ cùng nhau về phủ.Khi về đến nơi,cô gọi Tiểu Phù rồi mang thảo dược ra trước điện của mình, khi Tiểu Phù đi đến thì tự dưng con rắn đó đi đến gần Tiểu Phù làm cô bé sợ xanh mặt ngã ra sau, thấy vậy cô nói

"Dừng lại"

Cô đỡ cô bé dậy, nói

"Tiểu Phù đừng sợ, nó là rắn ta mới thu phục được"

"( Sợ) Tiểu thư...nó....

"Không sao đâu, nó không có độc đâu,Tiểu Hắc em không sợ lại đi sợ nó"

"Nhưng..nhìn nó..."

"Sờ thử đi."

"Nhưng....mà"

"Cứ thử đi,không sao đâu, có ta ở đây em lo gì chứ"

"Vâng"

Nghe cô nói vậy, cô bé mới lấy dũng khí đi đến gần nó rồi, cô bé giơ tay định chạm vào nó, nhìn bàn tay cô bé từ từ tới gần chỗ chú rắn đó, cô liền kéo tay cô bé làm nó chạm vào người, thấy vậy cô bé sợ hãi nhanh chóng rút tay lại, hét lớn

"Aaaaa...Tiểu thư sao người...."

"Đợi muội chạm được vào nó thì cũng đã chiều rồi"

"Tiểu thư, muội sờ được rồi kìa"

"Ừ"

"Em không sợ Tiểu Hắc,sao lại sợ một chú rắn không hề có tý độc chứ "

"Em cũng không biết,tiểu thư người gọi nó là gì vậy?"

"Chưa biết được"

"Hay là gọi nó là Tiểu Bạch nha"

"Tiểu Bạch....được đó,thôi trồng thảo dược đi"

"Vâng"

Sau cả một buổi chiều hai người cũng trồng xong số thảo dược, cả người đều mệt lả ra, đúng lúc này một ma ma mang đến một bàn thức ăn, cô và Tiểu Phù ngồi ăn rất ngon, đúng lúc này Cửu vương đến, vừa thấy Cửu vương cô bé lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, cô nhìn Cửu vương, thở dài, hỏi

"Vương gia, sao ngài lại đến đây?"

"Ta đến dùng cơm với thê tử ta,không được sao?"

"( Gượng cười) Đương nhiên là được"

"Được cái gì mà được, cái tên chết tiệt suốt ngày tới đây"

Nửa giờ xong, dùng bữa đã xong, cô ngồi nhìn Cửu vương một lát rồi đi ra nhà tắm,sau một lúc lâu cô trở về lại phòng, nói

"Chắc cái tên này đã đi rồi, haz cũng may..."

"May cái gì?"

Cô giật mình,hỏi

"Ngài... sao ngài vẫn còn ở đây?"

"Đây là phủ của ta mà, ta muốn ở đâu thì ở"

"Ngài....Ngài mà ở đây thì ta ngủ ở đâu?"

"Nàng có thể lên đây nằm với ta"

"Ta không thèm."

"Hử, không muốn thật"

"Đương nhiên"

Đột nhiên Cửu vương đứng dậy, nắm lấy tay cô kéo vào lòng, cô liền cô gắng thoát ra nhưng không thoát được, cô liên tục giẫy giụa, Cửu vương lại càng ôm chặt hơn, nói

"Nằm yên"

" ( Tức giận) Ngài.."

Cửu vương không nghe cô nói, ôm chặt cô vào lòng, nhắm mắt lại.