Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 288: Chuyện sau đó của Trầm Vân Phỉ  



Xa cách năm năm mới lại làm chuyện này lần nữa, khụ, khó mà kiềm chế! Kết quả là ngày hôm sau Thích Vy khí phách ngời ngời đêm qua nằm bẹp trên giường, thắt lưng đau nhức đến mức không đứng dậy, xương cốt cả người như bị xe cán qua cán lại, chỉ cần động đậy một chút đều vang lên tiếng rắc rắc. Buổi chiều tỉnh lại, ngoài giận Cơ Vấn Thiên, Thích Vy cũng không cảm thấy quá khó xử và ngượng ngùng, yên tâm thoải mái sai bảo hắn làm cái này, làm cái kia, thoải mái được hắn phục vụ: hắn tự tay đút nàng ăn, thậm chí còn xoa bóp giúp nàng, xoa dịu sự mệt mỏi và đau nhức. Đến khi động tác của Cơ Vấn Thiên bắt đầu không an phận, nàng mới tức giận trợn mắt nhìn hắn: “Chàng vần chịu yên sao? Muốn ăn mặn một lần rồi sau này ăn chay trường đúng không?” Vì đế sau này vẫn được hưởng phúc, Cơ Ván Thiên chỉ đành rụt tay lại. Thích Vy nhìn sắc trời bên ngoài: “Lúc này đã giờ Mùi rồi nhỉ, chắc là chuyện hôm qua đã sắp lên men rồi, tình tình bên ngoài bây giờ thế nào?” Mặc dù cơ thể không thoải mái nhưng nàng vẫn không quên hóng chuyện của Trầm Vân Phỉ và Thích gia. Sau khi thức dậy, Cơ Vấn Thiên chỉ lo phục vụ nàng, tâm trí đều ở chỗ nàng, nào còn thời gian quan tâm đến mấy người không liên quan đó ra sao. Nhưng Thích Vy lại gấp gáp muốn nghe drama nên hẳn chỉ đành tìm một người biết rõ sự tình đến, chẳng hạn như mấy nha hoàn thân cận của Thích Vy có lẽ đã đoán được đêm qua hai người xảy ra chuyện gì nên luôn trực ở cửa len lén mừng thầm, gọi họ vào kể xem như giải sầu. Đúng như nàng đoán, một ngày trôi qua, trò cười xảy ra trong phủ Dục Vương đã truyền đi khắp kinh thành. Ngày thường, những lời bàn tán về các nhà quyền quý cùng lắm chỉ là con cháu nhà nào lại gây ra chuyện hoang đường, công tử nhà nào ỷ quyền thế bắt nạt người khác thôi, nhưng quý nữ chưa chồng lại làm ra việc đáng xấu hổ với đàn ông, lại còn diễn ra ngay tại tiệc sinh nhật của người ta, quả thật không phải là tin bát quái hay có, hơn nữa quý nữ này còn là con gái của Đại trưởng công chúa. Đại trưởng công chúa ỷ vào quyền thế của mình muốn đè chuyện này xuống, nhưng người tham gia tiệc sinh nhật đông như thế, sao bà ta có thể chặn hết miệng thế gian? Trước đó Trầm Vân Phỉ cũng được xem là cô gái xuất chúng và xuất thân cao, diện mạo, tài năng đều xuất sắc trong giới quyền quý ở kinh thành, nhưng chuyện xấu này truyền ra, danh tiếng tốt đẹp gì đó cũng đều bị hủy hoại. Có người biết chuyện đã kể, sau khi cả nhà Đại trưởng công chúa trở về phủ công chúa, phủ công chúa đã xảy ra một cuộc tranh cãi, nội dung tranh cãi là Đại trướng công chúa răn dạy Trầm Vân Phỉ làm việc lổ mãng, hại người thành hại mình, vì danh tiếng của phủ công chúa và bản thân nàng ta, Đại trường công chúa bảo nàng ta gả cho Thích Cẩm Tông. Mà trái tim Trầm Vân Phỉ hướng về Cơ Vấn Thiên, dĩ nhiên nàng ta không chịu, cho dù sau này không có cơ hội vào Vương phủ, nàng ta cũng sẽ không gả cho Thích Cẩm Tông. Nhưng một đêm trôi qua, trời vừa sáng, xe ngựa của phủ công chúa chạy đến Thích gia. Cho dù Trầm Vân Phỉ có cố chấp đến đâu, nàng ta có thế thay đổi ý định của Đại trưởng công chúa được sao? Huống chi thân phận của nàng ta đã không còn cao quý như trước nữa, không còn tư cách và lập trường để tự do chọn nhà chồng nữa. Mục đích Đại trưởng công chúa đích thân ra mặt gặp Thích Bá Hàn rất rõ ràng, chính là muốn Thích Cẩm Tông phải đem kiệu đến cưới Trầm Vân Phỉ về. Bây giờ hơn nửa dân chúng ở kinh thành đều biết trưởng tử Thích gia -Thích Cẩm Tông đã lấy đi sự trong trắng của Trầm Vân Phỉ rồi, hẳn ta không cưới thì al cưới đây? Nhưng vấn đề là Thích Cẩm Tông đã cưới vợ mấy năm trước rồi, sao còn cưới Trầm Vân Phỉ được nữa? Với xuất thân của Trầm Vân Phỉ, cho dù đã chuyện xảy ra tối hôm qua, nàng ta cũng không có khả năng làm thiếp của Thích Cấm Tông, ý của Đại trưởng công chúa rất rõ ràng, nhất định phải cưới hỏi đàng hoàng. Đã có thê tử rồi? Vậy thì đừng hòng! Không đồng ý? Tối qua, lúc đụng vào người không nên đụng, sao Thích Cấm Tông hắn ta không nói không đồng ý đi? Nhưng thái độ của Đại trưởng công chúa rất cứng rắn, Thích Bá Hàn cũng không phải người có thể để mặc kẻ khác ức hiếp mà không thế phản kháng.