Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 1



Trên tuyến đường A, thành phố X. Một con xe hơi cũ đang phóng trên đường lớn kèm theo đó là một vài tiếng lạch cạch của động cơ vang lên. Người lái xe bên trong là một cô gái trẻ vừa lái xe vừa chill theo nhạc.

Tiêu Ân - một bác sĩ nội trú khoa ngoại lúc này cô đang trở về căn nhà ọp ẹp cách bệnh viện trung tâm tầm 5km, sau khi thực hiện một loạt ca phẫu thuật thêm combo tăng ca liên tục trong một tháng để có thể giành được suất nghỉ phép này.

Xe vừa dừng lại đợi đèn đỏ, cô vừa cúi đầu xuống làm một ngụm trà sữa thì ở trước xe cô vang lên một tiếng "Rầm" khá lớn. Tiêu Ân hơi giật mình ngẩng đầu lên xem ra là 1 vụ tai nạn giao thông với y đức của một người bác sĩ cô không thể nào bỏ mặc không cứu, cô nhanh chóng lao xuống xe và ôm lấy hộp cấp cứu mà cô luôn để trong xe.

Hiện trường là một chiếc Maybach ủi một chiếc xe con trong lúc chờ đèn đỏ. Bên cạnh ghế phụ của tài xế nếu cô nhìn không lầm là một thai phụ. Tiêu Ân vội lên tiếng cho đám đông xung quanh nhường đường cho cô:

- Phiền nhường đường, tôi là bác sĩ. Nhờ các anh phá cửa xe và đưa nạn nhân sang một bên nhanh chóng liên lạc cứu hộ và cấp cứu dùm tôi.

Sau khi người dân hỗ trợ đem nạn nhân ra ngoài Tiêu Ân đeo bao tay y tế và bắt đầu kiểm tra sơ bộ tình hình nạn nhân, ưu tiên phụ nữ mang thai, ngoài ra cô còn phát hiện sau cú va đập đã dẫn đến động thai, thai phụ bị vỡ nước ối trong tình trạng hôn mê cần phải đưa đến bệnh viện gấp. Không biết làm cách nào người nhà của thai phụ lại đến nhanh hơn xe cấp cứu. Một người đàn ông nhìn qua cũng kiểu dân anh chị đã xông tới đẩy ngã cô trên đất, miệng không ngừng chửi rủa và cho rằng cô là người đâm vào xe âm mưu hại nhà nạn nhân các kiểu.

Đầu óc Tiêu Ân quay mòng mòng như được tiếp thu thêm đống kiến thức lạ chỉ vì trên người cô dính máu nên đã trở thành hiềm nghi số 1 của nhà nạn nhân.

Mọi việc dần đi quá xa khi người đàn ông rút từ lưng quần ra con dao thái mà đâm cô liên tục để phát tiết.

Tiền đồ tươi sáng đang rộng mở, cô cứ thế bị người nhà bệnh nhân không quan tâm đến đầu đuôi sự việc lập tức tiễn cô theo ông bà bằng một con dao thái nhỏ hay dùng gọt trái cây.

Máu từ vết thương chảy ra không ngừng lúc này người dân hóng chuyện mới dần ý thức được mà lên tiếng ngăn cản.

Tiêu Ân trong đầu âm thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông của bọn họ. Sau khi mất máu quá nhiều trở nên choáng váng cơ thể mất sức trong lúc mơ hồ cô đã nghe được tiếng còi xe cấp cứu vang lên kèm theo đó là tiếng còi của xe giao thông đồng loạt vang lên như một bản giao hưởng tử thần báo trước cái chết không tránh khỏi của cô, cô dần mất đi ý thức và liệm đi

Một lần nữa tỉnh lại, nàng là một nữ hài 5 tuổi lại mang thân phận đích trưởng nữ thừa tướng đương triều, đứa trẻ được yêu thương cưng chiều cũng là "báu vật" mà nhiều vương công quý tộc nhóm ngó đến.

Cuộc sống không gì thiếu thốn, trong đầu lại có thêm kiến thức y khoa tiên tiến của thời hiện đại nàng có thể rất nhanh trở thành danh y kinh thành nhưng Tiêu Ân bản tính trời sinh nhát gan và tham tài từ lúc mới chào đời phụ mẫu không tiếc đợi nàng 5 tuổi đã tống nàng đi rèn luyện võ công với một lí do hết sức "hợp lí" là

- Con nhà thừa tướng dù nam tử hay nữ tử đều phải đi học võ nếu học không xong trực tiếp xoá tên khỏi gia phả.

Vì muốn tận hưởng cuộc sống ở cổ đại sau này nàng ngậm ngùi đồng ý làm theo.