Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 2



Xe ngựa của phủ thừa tướng chạy dọc theo con đường mòn mà lên núi Thanh Sơn, nơi có vị lão nhân được xưng tụng là Kiếm thánh trong giang hồ nhưng vì quá lười nên ông đã về ở ẩn trong núi.

Tiêu thừa tướng đương triều do vô tình nhặt được nửa cái mạng của ông đem về. Nên ông đồng ý nhận đứa trẻ của lão Tiêu làm đệ tử.

Trong xe ngựa là hai nữ hài chỉ mới 5 tuổi và 7 tuổi Tiêu Ân nhìn nha hoàn mới 7 tuổi đang ngủ ngon lành bên cạnh không khỏi thở dài. Dọc đường đi y chỉ ăn rồi ngủ nữa lên tới nơi không biết là ai phải chăm ai. Nàng dù sao cũng là một bác sĩ thế kỉ 21 và đã qua tuổi 25 không cần phiền đến vậy đâu. Lão đánh xe thì đã gần 60 trên mặt không ít nếp nhăn kêu theo chăm sóc nàng. Tiêu Ân ngán ngẫm mà lên tiếng.

- Lão Lục, đưa ta tới nơi thì ngươi đem A Bảo về đi, ta là đi bái sư tầm đạo chứ không phải đi du ngoạn đem theo chỉ thêm phiền phức.

Giọng nói non nớt từ trong xe vọng ra. Khiến lão phu xe cũng hơi giật mình nhưng nội dung lại chẳng hề có vẻ trẻ con tí nào. Lão cũng vội trả lời

- Thưa tiểu thư là phu nhân sai ta và A Bảo theo chăm sóc sức khỏe của người bọn ta không thể làm trái.

- Một là ông về, hai là ta không học nữa. Nghe lời mẫu thân ta vậy thì thay ta học luôn đi.

Tiêu Ân cũng lười nói nhiều, giọng điệu mang phần thị uy. Nhưng không ai biết rằng nàng trời sinh bản tính nhát gan ngoài tiền ra thì tuyệt đối sẽ không liều mạng. Mạng nhỏ này là nàng may mắn nhặt lại kiếp này cần phải trân trọng.

- Dạ, tiểu nhân đã rõ.

Lão phu xe cũng không dám cãi lời dù sao thì nàng thân phận đích nữ nhà thừa tướng làm trái ý nàng thì chỉ thêm hoạ. Nha hoàn A Bảo bên cạnh lúc này mới trở mình ngáp một hơi dài đưa tay lên dụi mắt tiện thể lau nước mắt, xong hết mới mở đôi mắt to đen tròn nhìn nàng.

- Tiểu thư đến rồi sao?

- Chưa.

- Tiểu thư đói bụng không?

- Không.

- Tiểu thư có thấy lo không?

- không.

- Tiểu thư ---

- Nín.

Nha hoàn này ngủ thì thôi còn khi thức dậy là như một bầy chim oanh oanh yến yến liên tục nói chuyện không ngừng khiến nàng phát bực mà cắt ngang lời nàng ta.

Lão phu xe ở trước nghe đoạn đối thoại không khỏi cảm thán ngữ điệu này và bộ dạng này thật giống đại nhân.

Đi thêm được một đoạn xe ngựa dừng lại lúc này bên ngoài có tiếng nói vọng vào.

- Tiểu thư đã đến nơi rồi ạ.

Nàng vội đứng dậy lấy tay nhỏ kéo rèm mà đi ra ngoài, đợi hạ nhân đem bậc thang xuống mới chậm rãi xuống xe.

Trước mặt nàng là ngôi nhà tranh nhỏ đơn giản nhưng bên trong có một khoảng sân rộng bên trong còn có cả gà, như kiểu mô hình vườn - ao - chuồng ở các vùng quê. Một nam tử trung niên bước ra ngoài chào đón nàng là bộ mặt ngán ngẫm của y.

Nhìn vẻ mặt kia chắc y là lão nhân kiếm thánh trong lời đồn - Lục Ngọc. Lão phu xe hướng y cung kính cúi đầu và theo đó là một bức thư lấy ra từ trong áo.

- Lục đại nhân, đây là tiểu thư Tiêu Ân của Tiêu thừa tướng - Tiêu Khương.

- Tiểu thư đây là Lục đại nhân - Lục Ngọc kiếm thánh giang hồ và là sư phụ của người.

Tiêu Ân nhìn người trước mặt đánh giá một lượt, từ dung mạo, tướng đi đều toát lên khí chất uy nghiêm nàng không khỏi buộc miệng:

- Mạch thượng nhân như ngọc,

Công tử thế vô song.

Lão giả nghe xong không khỏi ngạc nhiên, y biết dung mạo y nổi trội hơn người bình thường thật nhưng lại nghe lời khen từ một nha đầu 5 tuổi cũng hơi buồn cười. Có thể thấy tiểu hài này có vẻ có chút tương lai.

A Bảo và phu xe không hiểu nàng nói gì mà khiến Lục đại nhân trước mặt thích thú tới vậy đều ngơ ngác nhìn nhau.