Vương Phi Vạn Tuế

Chương 49: Ghen



*** em sẽ gọi tên 5 thương nhân này là người 1... người 5 để phân biệc là lời thoại của ai, còn tên nhân vật em xin phép không đặt vì e ko biết nên đặt tên gì âu***

...______...

Trong khi đó hai nam nhân trẻ tuổi có chút không bằng lòng. Một nữ nhân chưa đến 20 tuổi làm sao hiểu được những lợi ích và đủ chín chắn để cùng họ đàm phán?

Nhưng khi nhìn kỹ một chút sẽ thấy một trong hai đang cố che đi sự khinh thường nơi đáy mắt dành cho nàng

Tám người cùng ngồi vào bàn, tiểu nhị bưng trà lên liền lui xuống nhường lại không gian cho khách nhân bàn việc

" các vị có thể hay không cho tiểu nữ biết danh tính?"

Người 1, người 2 người 3 đồng loạt trả lời: " chúng ta là thương buôn đến từ Nam Quốc!"

Người 3 - Nam nhân khoảng 25 tuổi lên tiếng " ta thay mặt phụ thân đi gặp người"

Người 4, người 5:" chúng ta là thương buôn đến từ Bắc quốc"

Hai người một già một trẻ lên tiếng

" tiểu nữ mạo muội hỏi không biết các vị đây vì sao muốn hợp tác với Đông quốc chúng tôi?"

Nàng giữ nụ cười nhạt trên môi hỏi lại, thực ra trước đó nàng đã cho Dạ Nguyệt các tìm thông tin về năm người trước mặt này, gia cảnh bình thường, thân thế... xem như là bình thường đi! mục đích đến đây nói hoa mỹ là muốn hai nước trao đổi hàng hóa và văn hóa,

nói thẳng chính là muốn sang Đông quốc mở rộng địa bàn hoạt động!

Người trung tuổi 1 " thật không dám giấu, ta trước khi đến Đông quốc cũng từng cho người thám thính tình hình nơi đây. Biết Đông quốc không có nhiều mặt hàng tơ lụa nên mạo muội sang muốn hợp tác lâu dài cũng quý quốc! chúng ta dùng tơ lụa đặc trưng của Nam quốc đổi với số thực phẩm khô chế biến của các vị"

Ông ta muốn đổi thực phẩm khô chế biến vì Đông quốc có nguồn hải sản dồi dào, ngư dân đánh bắt một lần không ăn hết hay không bán hết liền chế biến thành cá phơi khô cùng một số loại mắm hay ủ thành nước xem như gia vị* để nấu ăn

*** ủ thành gia vị: í là nước mắm đấy. Cách này là Liễu Vân chỉ ngư dân để không lãng phí số cá nhỏ bắt được xa bờ

Người trung tuổi 4:" ta đến với Đông quốc cũng là muốn giao lưu văn hóa giữa hai nước, cho quý quốc thấy được tập quán giao hảo tốt đẹp của Bắc quốc. Phần còn lại là vì muốn cùng quý quốc tìm hiểu thêm về dược liệu, tăng hảo cảm giữa hai nước"

Bắc quốc có khí hậu khắc nghiệt nhưng một số loại thảo dược chính là không phải môi trường như vậy liền không thể sinh trưởng!

Liễu Vân nghe đến dược liệu hai mắt liền lóe lên nhưng nhanh chóng ổn định cảm xúc, giữ cho đôi mắt nâu thanh tĩnh lại

Người nam nhân 3: " phụ thân ta cách đây không lâu từng một lần đến tứ xuyên buôn bán với quý quốc, cảm thấy quý quốc rất dễ trao đổi hàng hóa nên muốn hợp tác để cùng nhau đưa nền kinh tế lên một tầm cao mới"

Người nam nhân 5 trông có vẻ kiệm lời hơn chỉ nói vỏn vẹn hai câu:" Ta nối nghiệp phụ thân, muốn sự nghiệp phát triển thêm nên tìm đến quý quốc mong cả hai sẽ đạt được thỏa thuận như ý. Lợi ích chắc chắn không thiếu phần"

Câu nói ngắn gọn mơ hồ nhưng vô cùng đầy đủ để làm câu trả lời cho câu hỏi của nàng. Điều đó làm nàng nhìn nam nhân kiệm lời nhiều hơn một chút.

Tần Sở luôn nhìn nàng nên liền thấy được biến đổi nho nhỏ ấy, nàng chỉ nhìn tên kia nhiều hơn khi nhìn ba người kia 2 giây!

Chỉ 2 giây thôi nhưng vào mắt Tần Sở là nàng cùng tên tiểu tử đó nhìn nhau ' đắm đuối'! Trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu đến kì lạ. Tại sao nàng lại nhìn hắn lâu như vậy? không lẽ nàng thích tiểu tử đấy?

( tg: người ta lớn hơn anh những 5 tuổi 😶)

Người 2: " ta chỉ làm buôn bán nhỏ, nhận thấy quý quốc phải nhập giấy bút mỗi năm nên muốn đề nghị hợp tác, không ngại số lượng lớn, đường từ Nam quốc ta đến quý quốc không có trở ngại, thiệt hại là không thể xảy ra! hơn nữa nếu quý quốc đồng ý hợp tác thì không chỉ giao hảo hai nước Đông_Nam tăng thêm mà Tây quốc cũng sẽ không làm khó quý quốc!"

Người 2 tự tin nói nhưng lời nói vẫn giữ đúng phép tắc, làm người khác tin tưởng vào lời mình nói, không kiêu ngạo hay cố ý nịnh bợ ai. Còn việc Tây quốc không làm khó vì người 2 chuyển giấy sản xuất ở Tây quốc đi khắp các quốc gia đến thương buôn bán lại, vừa giúp giữ hảo cảm hai quốc gia vừa kiếm lợi cho mình

Nàng nhíu mày, nghiêm túc nói

" quả thực Đông quốc còn thiếu sót trong khoản này, nếu các vị đã ngõ ý Đông quốc ta cũng không thể không nể tình giao hảo mà không chấp thuận! không biết các vị đây muốn hợp tác dài lâu hay chỉ muốn giao lưu cùng Đông quốc?"

Người 1: " tất nhiên sẽ hợp tác dài lâu! tiểu thư đã thay mặt bộ ngoại giao đến ắt hẳn cũng sẽ quyết định việc hợp tác lần này?"

Mọi người còn lại:" giống hắn!"

Người 1 không nhịn được vui mừng mà cong môi, ngữ khí hoà hoãn hơn, ít nghiêm túc lại vài phần

Tần Sở nghe lão nhân gia trước mặt nói mà đen mặt! tiểu thư? nàng là thê tử của bổn vương! là Tần vương phi có được không?

"thực xin lỗi vì không nói trước! nhưng ta đã có phu quân! mong người sửa lại xưng hô"

Nàng mỉm cười hoà nhã giải thích

" ah! thật thất lễ! ta thực không nghĩ phu nhân đã xuất giá"

Người 1 bất ngờ vì nàng đã thành thân liền nhận lỗi

Nàng nhìn một lượt năm người trước mặt, vẫn là nhìn tên kiệm lời nhiều hơn một chút, môi cong lên nụ cười thâm thúy bí ẩn nói

"Thành ý của các vị tiểu nữ xin thay Đông quốc nhận lấy nhưng việc hợp tác tiểu nữ không thể tự định đoạt thay người đứng đầu! tiểu nữ sẽ báo lại với người trên để xét duyệt..."

Nàng thâm sâu nhìn nam nhân kiệm lời, giọng mang theo ý cười nhạt

" mong sẽ sớm gặp lại... các vị! cáo từ"

Quanh thân Tần Sở xuất hiện một tầng sát khí mỏng, làm bọn thương nhân cảm thấy nam nhân trầm mặc từ lúc đầu này đang cố tạo áp lực cho họ

' tại sao nàng lại nhìn tiểu tử đó? nàng còn... còn cười với tên đó! nàng... nàng là đang công khai đội nón xanh cho hắn sao? không được! nàng còn chưa nói thích ta! ta sẽ không để nàng bị kẻ khác cuỗm mất!'

Năm người cúi chào Tần Kha rồi hướng nàng nói

" mong sớm nhận được tin từ phu nhân! thượng lộ bình an!"

Ba người rời Thanh Thuỷ lâu đã quá trưa, vì lúc nãy cô ăn chút trà bánh nên không đói lắm nên ba người quyết định đi về luôn.

Tần Kha thâm thúy nhìn bóng lưng của nàng cùng Tần Sở đến khi khuất bóng sau rèm che liền bước lên xe ngựa của mình về kinh thành

Nàng vừa lên xe chưa kịp ngồi đã bị nam nhân phía sau dùng lực kéo bất ngờ làm mặt nàng đập vào vòm ngực rắn chắc, hai tay hắn vòng qua eo nhỏ của nàng ôm chặt, miệng khẽ kề tai nàng thủ thỉ

" Vân nhi, hứa với ta được không? đừng nhìn nam nhân khác ngoài ta! cảm giác đó thực khó chịu!"

Liễu Vân không phản kháng, giọng điệu nàng cất lên cũng không nghe ra cảm xúc

" huynh ghen sao?"

" ta không biết! nhưng thấy nàng chỉ nhìn nam nhân khác mà không nhìn ta ta liền thấy khó chịu! rất khó chịu!"

" ta gặp ai là quyền của ta, không liên can đến huynh!"

" nàng là thê tử của ta!"

Liễu Vân lạnh giọng

" ta từng nói huynh đừng bao giờ dùng danh nghĩa đó ép buộc ta! quan hệ của hai ta huynh không phải không rõ!"

" ta thích nàng"

Tần Sở như không nghe thấy lời nàng nói, tiếp tục thổ lộ lòng mình

" ta không thích huynh"

" vậy ta sẽ khiến nàng thích ta!"

" đó là việc của huynh

"..."

Cả hai không nói gì nữa, hắn chỉ im lặng đứng tại chỗ ôm chặt nàng vào lòng, nàng không phản kháng cũng chẳng vui vẻ, cứ như hắn trong mắt nàng cũng như những vật vô tri khác vậy

Hạ nhân bên ngoài không nghe chủ tử mình nói liền cho xe chạy, chiếc xe đột ngột chuyển động làm hắn có chút chới với, sợ nàng sẽ ngã liền kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, gục mặt vào bờ vai nhỏ

Hương thơm thanh mát xộc vào mũi phần nào an ủi nỗi hoang mang của hắn. ít nhất... ít nhất nàng không phản kháng hắn tiếp xúc với nàng... có nghĩ là nàng không ghét hắn!

***

tg: con rể bình tĩnh! kiểm soát trí tưởng tượng của con lại a! đừng để nó bay xa quá ta không kéo về được!!!

/ (ಥ‿ಥ) /

Tần Sở: sắp mất thê tử đến nơi rồi nhạc mẫu còn bảo con bình tĩnh thể nào??? / (ノ`Д´)ノ彡┻━┻ /

tg: con gái iu dấu~ chồng con gây sự với mẹ a!!! / hét/

Tần Sở: nhạc mẫu có thể hay không đừng bịa đặt sự thật? 😑

Liễu Vân: lão công~ chàng để biểu cảm này cho ai xem a~

tg: con gái iu~ con rể bắt nạt ta / (。ŏ﹏ŏ)/

Liễu Vân: tây viện vẫn còn chỗ chưa sửa xong thì phải / suy ngẫm/ hmmm... hay chàng đến đó xem sao? một tuần là xong rồi!

Tần Sở: nương tử!!! ta bị oannnn 😭

Liễu Vân: một tháng

Tần Sở: ta thực...

Liễu Vân: mười tháng

Tần Sở: nương tử chớ bận tâm! phu quân sẽ sửa ngay! / chạy mất/

tg: ôi con gái iu của ta~...

Liễu Vân: tháng này cắt tiền tiêu vặt?

tg: ahahaha ta có việc gấp phải đi ngay. Con gái ngoan nhớ nhận thùng dược liệu ta gửi a / chạy mất/

Liễu Vân: xem xét lại thì mẫu thân cũng không có làm gì quá đáng... 🤔 thôi thì không cắt tiền tiêu vặt của người!

***