Vưu Minh Lòng Tại Yến Đông

Chương 13: Nhạc kịch



Khí trời mùa hè ôi bức mang theo trận nắng nóng muốn cháy nướng da thịt, nhìn quanh các sạp hàng lâu lắm mới có người dừng chân ghé qua. Phượng vĩ loe hoe trổ bông nhuốm đỏ tầng mây xanh khẳng định vẻ đẹp diễm lệ của mình.

Ở sau tấm ngói nhô cao lấp ló một thân ảnh lòe nhòe dịch dời vị trí nhanh nhẹn như thực sự có phép thuật biến qua biến lại.

Hơi thở mát rượi có nhịp điệu lan truyền trong Nhạc Đài Các, ở một gian khách thượng hạng màn lụa lay động nửa che nửa hở, trên tấm lụa mơ hồ có vệt nước ẩm ướt.

''Ư..m...ư.m.. Sướng.quá.. a..aa... thoải mái...ư.m..ưm.'' Thanh âm nỉ non không ngừng tuôn ra làm người nghe phải đỏ mặt tai hồng.

''Câm miệng.'' Một giọng nói nóng nảy chen ngang.

''Thất ca kì quá hà.'' Giọng điệu có phần thẹn thùng.

''Ứm... từ từ thôi... đã...ư.m... đã quá.. Thất ca huynh có sướng không?'' Âm giọng dị thường hưng phấn.

Lưỡi kiếm vung cao chạm lên yết hầu cắt đứt lời lẽ xấu hổ của cái tên không đúng đắn.

Người cầm kiếm cười nhạt, gằn giọng nói: ''Vậy ngươi nói xem có sướng không? Ta mạnh bạo mà đâm ngươi nhé.''

Bên cổ một mạc lãnh lẽo, chỉ cần hắn nhúng nhích, ngày này sẽ là lễ giỗ của hắn.

Trên trần nhà gian khách đổ trận mưa nhỏ, tầng sương mỏng tanh rơi lên thân thể khách nhân giúp họ thoải mái trong thời tiết nóng gắt. Tắm trong làn mưa sương tẩy sạch cái nóng làm cả người mát mẻ. Theo Nhạc Đài Các gọi đây là dịch vụ phun sương.

Hai người dưới màn mưa sương đói chọi gay gắt với nhau.

''Ảnh Thất, ngươi dám.'' Ảnh Ngũ nhấn mạnh giọng nói.

''Ngươi bớt dâm đãng.'' Ảnh Thất thu kiếm tra vào vỏ.

Ảnh Ngũ xoa tay lên cổ nơi kiếm vừa chạm qua, hắn bật cười:

''Là do ngươi nghĩ, thân thể mát mẻ thoải mái ta ngâm nga, mắc mớ gì đến ngươi.''

Ảnh Thất trừng mắt nói: ''Ta nghe thấy, ngươi muốn rên la thì biến chỗ khác.''

Ảnh Ngũ lặng lẽ đưa mắt nhìn qua vệt đỏ hiếm thấy bên tai đối phương, nhoẻn miệng cười:

''Lão tử không có nghĩa vụ phải nghe lời ngươi.''

Ảnh Thất khoanh tay dựa lưng vào ghế, cười ''xùy'' một tiếng: "Ta cần ngươi nghe chắc.''

Hai người họ hôm nay phụng lệnh vương gia truy bắt sơn tặc đập phá nhà cửa bá tánh đang lẩn trốn, bắt được rồi giao cho quan phủ xử lý, hoàn thành nhiệm vụ hai người bỏ ít thời gian nghỉ ngơi. Nghe người qua đường nói Nhạc Đài Các có phục vụ tắm mát, hai người tưởng hồ ngâm mình liền không chần chờ cải trang thành hai hạng đại gia đặt chân vào thưởng thụ.

Bên trong lầu các uy nga khiến hai người biết thế nào là mở mang tầm mắt. Tiến vào gian khách lại ngạc nhiên hơn, cái cách phục vụ thật mới lạ. Còn có cái màn tắm sương độc đáo này thú thật là lần đầu tiên họ được chiêm ngưỡng, quá khác biệt, không biết ai là người sáng tạo mấy vật dụng độc nhất này khiến hai người họ triệt để tận lòng bái phục.

''Chuẩn bị đến đâu rồi?'' Mộc Yến Đông một tay chống cằm, tay còn lại nhịp điệu gõ lên mặt bàn phủ một mảng sương.

Chu Thống hút một ngụm nước chanh, sảng khoái cả người, thong thả nói:

''Sắp xếp ổn thỏa hết rồi chờ tới giờ là triển thôi.''

Hạ Tịch Phong phẩy quạt, hào hứng nói: ''Thật chờ mong.''

Bọn người ăn mày quần rách áo ôm trước đây như thay da đổi thịt người nào người nấy ăn mạc chỉnh tề, y phục lụa là. Người có tài năng thì đảm nhiệm trình diễn, một số người khác lại thích làm ba công việc vụn vặt, Mộc yến Đông cũng không ép buộc.

Có hôm Mộc Yến Đông hỏi người ra oai phủ đầu y lúc trước tên là Phàn Văn.

''Huynh có tài đánh đàn có thể trình diễn, việc nhẹ lương cao, lại còn được nhiều ngươi yêu thích.''

Phàn Văn bị chột một bên chân, những công việc khuân vác không thích hợp với hắn, hắn mỉm cười mà nói với y: ''Ta muốn làm bảo tiêu. Đó là ước mơ của ta, đừng xem thường tên què này, lão tử có cơ bắp đầy mình, không phải nói suông đâu nhe.'' Hắn xắn tay áo gồng tay chọc y bật cười.

Mộc Yến Đông nghĩ đây nào có phải là ước mơ, là hắn tự buộc bản thân làm cái chức trách đó mới đúng, thắc mắc là hỏi ngay, y thâm trầm nói:

''Vì sao muốn làm bảo tiêu?''

Phàn Văn gãi đầu, ngại ngùng nói: ''Muốn bảo vệ mọi người, bảo vệ huynh đệ.'' Càng nói mặt hắn càng ửng đỏ: ''Bảo vệ Yến tiểu tử nữa.''

Phàn Văn xấu hổ muốn chui xuống đất, có thằng què nào đi nói lời tuyên thệ bảo vệ mọi người, là gánh nặng mới đúng hơn. Nghĩ vậy hắn cúi đầu ũ rũ một phen.

Một chút lâu hắn ngẩng đầu nhìn người đối diện, mắt hắn trừng lớn hết cỡ nhìn đôi gò má trắng nõn của Yến tiểu tử lấm tấm ướt nhẹp.

Phàn Văn quýnh hết cả lên, cuốn cuồng tìm một cái khăn lau nước mắt cho y. Mộc Yến Đông trực tiếp vùi mặt vào ống tay áo hắn, y nép vào người Phàn Văn ôm hắn.

Phàn Văn vỗ lưng y, nhẹ giọng nói: ''Tiểu Yến đừng khóc.''

Mộc Yến Đông cất giọng nghẹn ngào: ''Văn ca.''

Phàn Văn xoa đầu y, mỉm cười: ''Đệ đệ ngoan.''

Kiếp này ông trời quá mức thiên vị y rồi, để cho y chìm trong sóng biển tình thương nhấn y ngập đầu đến không thở nổi.