Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 - Chương 11: 3 Hiến Tế Phù Thủy



Còn không đợi Tề Lạc Nhân ở trong bóng đêm tìm được bóng dáng người tới, mấy mũi tên nhọn liên tiếp phá không, đem đám sói đói bước vào trong phạm vi ánh lửa toàn bộ bắn chết, mỗi một mũi tên đều đâm thẳng giữa đầu, lực đạo lớn đến mức bắn thủng xương sọ, một tiễn chí mạng. Đám sói còn lại quay đầu chạy liền, nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

Chung quanh gió êm sóng lặng, ngay cả âm thanh gió thổi ngọn cây cũng đều biến mất, chỉ còn lại tiếng đôm đốp của đống lửa đang bốc cháy.

Nhưng mà Tề Lạc Nhân biết, người đó vẫn chưa rời đi. Cậu thậm chí cho rằng, có một mũi tên đang ngắm chuẩn cái ót cậu, chỉ cần cậu có hơi lộ ra chút hành động khiến người khác không vui, mũi tên kia sẽ không chút do dự mà đâm xuyên gáy ngay.

Trong một khắc này, tim Tề Lạc Nhân đập vậy mà còn nhanh hơn so với lúc nhìn thấy sói đói, bởi vì cậu biết người mình đang đối diện lúc này cũng giống mình là một người chơi, thực lực hơn xa cậu, muốn bắn chết cậu không khác gì với việc muốn bắn chết một đầu sói, mà cậu thậm chí ngay cả đối phương núp đâu cũng không biết.

Cảm giác áp bách bởi chênh lệch thực lực tuyệt đối mang đến khiến cậu đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Cậu nhất định phải nói chút gì đó, ít nhất phải khiến đối phương từ bỏ việc bắn chết cậu như một đối thủ cạnh tranh nhiệm vụ trong dự tính.

Cậu giơ tay lên từ từ chắc sẽ không làm đối phương nổi giận, giọng cậu khẽ run nói: "Xin chào? Cảm ơn cô vừa rồi đã cứu tôi."

"Cô quen Trần Bách Thất đúng không? Cô ấy từng nói qua về cô với tôi, nói cô hẳn cũng nhận được nhiệm vụ giống tôi... Tôi không có ác ý, nếu không ghét bỏ nhau, chúng ta có thể hợp tác." Tề Lạc Nhân vắt hết óc tìm chủ đề, nghe ngữ khí Trần Bách Thất, cô ta cùng chủ nhân con chim đen này hẳn là quen biết nhau, chỉ là không biết địch hay bạn, chuyện đến nước này cậu cũng chỉ có thể cược một trận thôi.

Phía sau truyền đến tiếng động rất nhỏ, trực giác Tề Lạc Nhân cho rằng hẳn là âm thanh thu hồi vũ khí, rất nhanh cậu nghe thấy cành cây phía sau truyền đến tiếng lay động nhỏ xíu, có người linh hoạt mà chạy trên cây, rất nhanh từ đỉnh đầu cậu nhảy xuống.

Mượn chút ánh lửa mỏng manh, Tề Lạc Nhân đã nhìn rõ người đến trước mắt, chỉ là một ánh mắt, cậu liền hiểu tại sao Trần Bách Thất lại nói cô ấy là một người đẹp lạnh lùng rồi.

Người nọ cũng mặc trang phục tế tự giống cậu, tay áo và làn váy toàn bộ đã cắt bỏ hết, trang phục nhẹ nhàng bay bổng bị buộc quấn tết lại thành bộ đồ ngắn bó sát người, tóc cũng được buộc chặt lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như đào mận rồi lại lạnh như tuyết như băng, lãnh diễm như là đóa hoa hồng đỏ được bao phủ dưới sương tuyết.

Tề Lạc Nhân chỉ biết ngây ngốc ra nhìn cô gái đó nửa ngày trời, cuối cùng ý thức được ở trong ngực cậu đang có cỗ nhiệt huyết cuồn cuộn bắt đầu dâng cao, phải chẳng đây gọi là nhất kiến chung tình.

Chân dài, cao lãnh, ngự tỷ! Rõ ràng là mặt mày diễm lệ thế, nhưng lại bởi vì khí chất lạnh nhạt nghiêm nghị lộ ra mười phần lãnh diễm, quả thực là nữ thần hoàn mỹ trong suy nghĩ của cậu!

Cậu nhất định phải để lại ấn tượng sâu sắc với nữ thần.

Tề Lạc Nhân kiềm chế nội tâm xao động, nỗ lực lộ ra một nụ cười nhã nhặn với nữ thần: "Xin chào nữ thần, tôi tên Tề Lạc Nhân."

Đại khái là ảo giác của cậu đi, Tề Lạc Nhân cảm thấy khóe mắt nữ thần hình như co giật một cái.

Tề Lạc Nhân tiến lên một bước, tiếp tục hỏi: "Nữ thần người tên là gì?"

Lần này giống như đụng trúng chốt mở nguy hiểm nào đó, cô ấy đột nhiên rút một con dao nhỏ được vắt ở bên hông ra, nâng tay ném đến Tề Lạc Nhân. Tề Lạc Nhân sợ ngây người, cậu nói sai gì sao? Tại sao nữ thần muốn giết cậu?

Cậu vẫn chưa lưu trữ không thể để nữ thần giết một cách thống khoái a! Trong nháy mắt sinh tử, hoạt động não bộ của Tề Lạc Nhân hiển nhiên không quá nhạy, nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại chưa đến, dao nhỏ trực tiếp cắm ở bên chân cậu, Tề Lạc Nhân cúi đầu xuống, thì ra là một con rắn loại đầu tam giác đầy màu sắc.

Thì ra là vì cứu cậu... Tâm tình Tề Lạc Nhân phức tạp mà trộm nhìn nữ thần, con mắt sâu thẳm của cô ấy trong đống lửa chiết xạ ra chút sắc lam xinh đẹp, có lẽ là Tề Lạc Nhân trộm nhìn quá rõ ràng, cô ấy lạnh lùng quét mắt nhìn cậu.

Tề Lạc Nhân vội vàng cúi đầu nhặt dao nhỏ, dao nhỏ cắm trên đầu rắn so với dự đoán của cậu còn sâu hơn nhiều, trên lưỡi dao còn có khe máu, nhìn qua sắc bén nghiêm nghị, sát khí bức người, không nghi ngờ gì đây là một thanh hung khí.

"Trả cô." Hai ngón tay Tề Lạc Nhân nắm ở vị trí lưỡi dao, đem chuôi dao hướng về cô ấy, nữ thần cậu tiếp nhận dao nhỏ, cắm trở lại trong bao dao, lúc này Tề Lạc Nhân mới chú ý đến, trên người cô ấy mang theo hai cây dao nhỏ, đều không thu vào trong balo đồ, mà là vắt ở sườn đùi ngoài.

Có lẽ là ngại việc đặt trong balo đồ rút dao ra quá chậm nhỉ, Tề Lạc Nhân nghĩ thầm.

Nữ thần chưa đi, trái lại ngồi xuống cạnh đống lửa, từ trong balo đồ lấy thịt khô tự đem đặt trên lửa nướng, thịt khô làm nóng qua tản mát ra hương thơm mê người, Tề Lạc Nhân nhất thời cảm thấy lương khô trong dạ dày mình rất là thừa thãi.

"Khụ, khụ..." Tề Lạc Nhân ho khan vài tiếng, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của nữ thần, đợi nữ thần di chuyển tấm mắt, cậu lại sợ hãi mà câm miệng.

Vạn nhất nói sai lời chọc người ghét thì làm sao đây? Xử nam 25 năm chưa biết cảm giác theo đuổi em gái nào nhất thời lo lắng một hồi.

Hắc điểu từ trên cây bay xuống, dừng ở trên vai nữ thần đòi ăn, sau khi được cho một miếng thịt khô ăn có chút ghét bỏ mà kêu trách hai tiếng, lại bay đến trước mặt Tề Lạc Nhân, trong ánh mắt chim lúng liếng đầy sự mong chờ.

Tề Lạc Nhân lại một phen nội tâm tranh đấu, cho ăn, hay không cho ăn?

Hắc điểu thấy cậu do dự nhiều lần cũng lại không quăng cho ăn, bất thình lình mổ lên cánh tay cậu một cái, tức tối trở lại bên cạnh chủ nhân.

Tề Lạc Nhân vô cùng xấu hổ mà trộm dò xét, nữ thần mặt không biểu tình cắn một ngụm thịt khô, biểu tình đầy mặt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Đây có chút hỏng bét rồi, đối phương rõ ràng không muốn nói chuyện cơ! Nhưng cô ấy nếu đã chưa đi, hẳn là có ý nghĩ nguyện ý cùng cậu tạm thời sống chung đi?

Tề Lạc Nhân rối rắm một hồi lâu, cuối cùng ủ ra một cỗ dũng khí, nhìn về người trong lòng - nhất kiến chung tình - mà nói: "Tôi... tôi tên Tề Lạc Nhân, cô tên là gì?"

Nữ thần để thịt khô xuống, ánh mắt có có chút sắc lam không ngừng ngoắc ngoắc mà nhìn cậu, nửa gương mặt được đống lửa chiếu sáng hoàn mỹ đến mức không giống con người, khi cô ấy nhìn cậu, trong đôi mắt xinh đẹp đó không có bất cứ cảm xúc gì, hỉ nộ ái ố, toàn bộ đều không có.

Tề Lạc Nhân nuốt nuốt nước bọt, cậu quả là đang hoài nghi người đối diện rốt cuộc là người chơi hay là NPC.

Nữ thần đã thẳng tắp nhìn cậu hồi lâu, nhìn đến mức tim Tề Lạc Nhân treo cao cao, ngừng thở cùng cô ấy đối mắt, kết quả cô lại lãnh đạm mà xoay mặt đi, tiếp tục ăn thịt khô.

Này là đang chơi trò gì thế? Nữ thần người vẫn nên nói câu gì đi chứ! Trong tim Tề Lạc Nhân là một trận phát điên.

Hắc điểu đột nhiên quang quác hai tiếng, nghểnh cổ nói: "Cô ta là một người câm, cô ta là một người câm!"

"...!"

"Ta lấy phẩm chất chim của ta bảo đảm ta chưa bao giờ nói dối!" Đại hắc điểu một bộ đứng đắn mà nói hươu nói vượn.

Tề Lạc Nhân cũng không rõ con chim này đến cùng có trí tuệ hay không, nhưng lấy hành vi hai lần lừa cậu mà xem, phẩm chất chim của con hàng này có chút vấn đề, thật sự không biết nữ thần cậu rốt cuộc làm sao nhìn trúng nó được.

Đáng tiếc nữ thần không uốn nắn lời con chim này, nàng ta trầm mặc nhìn Tề Lạc Nhân một hồi nữa, trong đống lửa đã thêm vào chút củi, tựa vào trên thân cây nhắm hai mắt lại.

Đây là muốn nghỉ ngơi rồi sao? Tề Lạc Nhân nhất thời đã có loại cảm giác được tin tưởng, nữ thần cậu! Vậy mà ngủ trước mặt cậu! Đây xác định là yên tâm tiết tấu gác đêm của cậu a! Tuy sâu trong nội tâm có giọng nói yếu ớt đang trào phúng cậu yếu đến độ làm người ta căn bản không thèm có tâm cảnh giác nhưng bất luận thế nào, Tề Lạc Nhân vẫn là tự động đảm đương nhiệm vụ gác đêm, nỗ lực suy trì sự tỉnh táo.

Thời gian một phút một giây trôi qua, trong rừng cây tĩnh mịch chỉ có tiếng kêu kì quái của loài chim không biết tên nào đó phát ra, còn có thanh âm đống lửa đốt cháy, Tề Lạc Nhân thừa dịp lúc nữ thần đang say giấc mà trắng trợn nhìn chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy thuộc tính nhan khống ẩn tàng trong mình đã được kích hoạt rồi, nữ thần cậu làm sao có thể đẹp đến thế cơ chứ! Đây nếu như cười rồi cười một cái, tuyệt đối là một yêu nghiệt hại nước hại dân.

Ban đêm rừng nhiệt đới có phần lạnh lẽo, Tề Lạc Nhân nhanh chân nhanh tay nhặt lại tấm thảm trước đó mình làm rơi trên đất, muốn đắp lên phần cánh tay và đùi đang trần trụi của nữ thần, kết quả còn chưa đi được hai bước liền đối diện với ánh mắt mở to của cô ấy, ánh lửa lắc lư trong con ngươi cô đang nhảy lên, tựa như thiêu đốt, đẹp đến thế, xa lánh đến thế.

"Buổi tối rất lạnh, cô đắp lên đi." Tề Lạc Nhân ra vẻ trấn tĩnh đem tấm thảm đưa qua đó.

May là nữ thần không cự tuyệt ý tốt của cậu, bọc mình trong tấm thảm tiếp tục nhắm chặt hai mắt.

Tề Lạc Nhân âm thầm cho bản thân cái Like, trường hợp phát huy năng lực bạn trai này cậu không xuất hiện sai lầm! Hoàn mỹ!

Cảm xúc hưng phấn không duy trì bao lâu, Tề Lạc Nhân cũng mệt nhọc, ý thức từng chút từng chút nhìn vào đống lửa, ngọn lửa càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trước mắt cậu, cậu đã ngủ.

Một giấc này ngủ rất sâu, lúc bị tiếng chim kêu cho tỉnh ý thức Tề Lạc Nhân còn đang lờ mờ, sau một lúc lâu mới biết rõ thân mình đang nơi nào.

Cậu từ trên đất bò dậy, đêm qua tấm thảm trên người nữ thần đã trở lại trên người cậu, đống lửa cách đó không xa cũng đã cháy hết. Trong sắc trời bình minh mịt mù, cậu nhìn sang nơi tối qua nữ thần nghỉ ngơi, nơi đó sớm đã không có một bóng người.

Tề Lạc Nhân bất giác buồn bã như mất đi thứ gì.

Chút chấm nhẹ của tui:

Người - xử nam 25 năm đang trong thân thể loli tóc nâu, nhất kiến chung tình với nữ thần, ảo tưởng cấp Cao Thủ, nghi ngờ "điểu phẩm" - Vui: Xin chào, em tên gì, tôi... tôi tên Người...

Nữ - người được simp, đẹp như đào mận sương tuyết như núi như băng như lửa cái gì của thiên nhiên cũng gắn vào được theo lời Người - thần lạnh lùng sang chảnh nhìn cho đã rồi hất mặt đi, hứ.

Chim - bị nghi ngờ "điểu phẩm" vì không có nhân phẩm, tác giả của câu nói sói đến rồi x2 - đen: Bả câm đó, anh Người ơi!

- ----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)