Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 - Chương 12: 4 Hiến Tế Phù Thủy



Rừng cây lúc bình minh lay động trong một tầng sương mù mỏng, Tề Lạc Nhân thu dọn lại đồ đạc của mình, ở bên khe suối rửa mặt, chuẩn bị tiếp tục xuất phát đến Tháp đầm lầy. Lúc rửa mặt khó tránh khỏi đối diện với khuôn mặt em gái mềm mại lúc này của mình cảm thấy một trận buồn phiền, nhớ lại tối qua cậu chính là dùng gương mặt này làm quen với nữ thần, nhất thời càng sầu muộn hơn.

Xét cho công bằng, sau khi đổi giới tính có phần lệch hẳn sang gương mặt mẹ cậu vẫn là rất có tính hấp dẫn, dù sao mẹ cậu trước khi lui về sau cánh gà trong vòng tròn giải trí cũng là nữ diễn viên thuộc phái diễn xuất có tiếng ----- tuy rằng sau gả cho thanh mai trúc mã - người bình thường ngoài vòng giải trí - điểm này khiến rất nhiều cây xi-nê cảm thấy khó hiểu ----- nhưng sau khi thừa hưởng đôi mắt sụp mí từ bố, khuôn mặt này thoạt nhìn cũng vô cùng nhu hòa.

Chẳng lẽ nữ thần cứu mạng cậu vì khuôn mặt mềm mại như em gái này? Cậu đã suy bại đến mức phải dựa vào mặt ôm đùi em gái ăn cơm mềm sao?

Không nghĩ nhiều như thế nữa, vẫn là nghĩ xem làm sao hoàn thành được nhiệm vụ này, kiếm nhiều Số Ngày Sinh Tồn chút.

Phấn chấn lại tinh thần, Tề Lạc Nhân tiếp tục đi về hướng Tháp đầm lầy.

Sáng sớm trong rừng không khí có hơi lạnh, một trận gió lạnh thổi đến, trên cổ Tề Lạc Nhân nổi đầy da gà da vịt, một loại cảm giác đang bị rình mò nhỏ bé khiến cậu có chút tâm thần không yên, Tề Lạc Nhân vài lần đột ngột dừng lại nhìn ngó xung quanh, chung quanh một mảnh trời yên biển lặng, chỉ có chim trong rừng phát ra tiếng kêu to thanh thúy, trong rừng cây sâu thẳm càng ngày càng thanh tịnh và đẹp đẽ.

Hẳn chỉ là cậu nghi thần nghi quỷ thôi, Tề Lạc Nhân thầm nghĩ.

Cậu cứ thế đi một đường, thổ nhưỡng dưới chân càng ngày càng lầy lội, không khí cũng ngày càng lành lạnh, đến khi đúng ngọ (giữa trưa), Tề Lạc Nhân đã đến trước một gò đất, trước mắt không có rừng cây rậm rậm rạp rạp nữa, mà là bụi cây thấp bé từng mảng lại từng mảng và vùng nước cạn. Nhưng kì quái là, còn có một loại cây hình thù kỳ dị sinh trưởng nơi đây, bộ rễ của chúng nó hoàn toàn lộ ra trong không khí, dòng nước róc rách từ giữa bộ rễ chảy xuống.

Đây chính là đầm lầy sao?

Tề Lạc Nhân hít sâu ngụm không khí trông có vẻ hơi bẩn, trong xoang mũi tràn ngập một loại mùi vị thối rữa.

Phải đi vào đất đầm lầy ư? Tề Lạc Nhân nhìn đất đai dưới chân đang bao phủ thảm thực vật dẻo dai, có phần không dám đặt chân, vạn nhất giẫm phải vào đầm lầy muốn bò ra lại cũng không được... Cách chết này quả là lịch sử đen tối lớn nhất cả đời.

Quạ đen gầy đét dừng trên ngọn cây khô, tiếng kêu khản đặc, Tề Lạc Nhân bẻ gãy một cành cây dò đường, tuy rằng đi đứng có chút gian nan, nhưng ít nhất là sẽ không rơi vào trong vũng bùn.

Dựa theo việc cậu đi ngày càng sâu, ánh sáng trên đỉnh đầu cũng trở nên mờ tối đi, bốn phía dày đặc một tầng sương mù trên đầm lầy, mùi vị thối rữa ngày càng nặng, hun đến người ta có chút choáng váng mắt mờ. Tề Lạc Nhân đi đường càng cẩn trọng, càng là đi sâu vào đầm lầy, cậu càng bất an, tựa như bất cứ lúc nào đều sẽ có chuyện khủng bố ngoài ý muốn nào đó xảy ra.

Cảnh tượng phía trước cuối cùng đã thay đổi, Tề Lạc Nhân vịn một gốc cây khô, gian nan bò dọc lên theo rễ cây lộ ra bề mặt, tầm mắt xuyên qua sương mù màu trắng, cậu phảng phất nhìn thấy chỗ sâu trong đầm lầy, có một tháp cao màu đen!

Chính là ở đấy!

Tề Lạc Nhân hưng phấn tiến về phía mục tiêu, rất nhanh đã đến trước tòa tháp.

Toàn thân tòa tháp phong ấn thần bí là một màu đen kịt, thân tháp hình tứ phương cao chừng 7, 8 mét, to khoảng 2 người ôm, đế tháp hình như là đá cẩm thạch, nhưng trong ánh sáng u ám phát ra ánh sáng nhạt màu vừa âm lãnh lại quỷ dị, chiếu sáng bề mặt đồ đằng mang ý vị tôn giáo nào đó, Tề Lạc Nhân cúi đầu nhìn mu bàn tay trái, đồ đằng trên mu bàn tay và đồ đằng trên tháp có vài phần tương tự.

Hẳn là tín ngưỡng ác ma tà đạo nào đó nhỉ, Tề Lạc Nhân một bên suy nghĩ, một bên vươn tay về phía tháp phong ấn.

Khi đầu ngón chạm đến thân tháp, một chuỗi tin tức hiện lên trong đầu cậu:

[Người chơi Tề Lạc Nhân, tìm thấy Tháp đầm lầy, trạng thái phong ấn: chưa giải trừ. Giải trừ phong ấn trên tháp, cần phải hiến tế một thiếu nữ, đem thi thể đặt dưới thân tháp, phong ấn giải trừ sau đó, người giải trừ phong ấn có cơ hội nhận được 1 lần ngẫu nhiên rút thưởng.]

Cả người Tề Lạc Nhân rùng mình, nhắc nhở hệ thống đưa ra nhìn như bình thường, nhưng lại bao hàm ác ý khiến người ta bất an. Trong rừng cây um tùm này có 4 tòa tháp phong ấn, nếu như muốn toàn bộ mở ra như vậy ít nhất phải có 4 người chết... mà đây vẫn chỉ là bắt đầu, tình hình sau khi đi vào địa cung chỉ có thể càng ác liệt hơn.

Chân lùi về sau 1 bước, trầm tư nghĩ ngợi.

Kỹ năng SL của cậu trong loại tình hình này có trợ giúp được gì không? Nếu cậu trước đó lưu trữ, sau đó đến dưới tháp tự sát loading, tháp sẽ chứng nhận hiến tế của cậu có hiệu quả không? Nhưng cậu nhớ rằng nếu cậu chết rồi, thi thể cậu sẽ lập tức biến mất trở về vị trí lúc lưu trữ trong 10s, mà như thế, hiến tế của cậu có lẽ cũng không thể được hệ thống chấp nhận.

Có muốn làm thử xem sao không? Tề Lạc Nhân do dự.

"Thật sự nhìn không được tí nào, nếu tôi là cậu, bây giờ sẽ không tùy tiện đứng ngốc ở đây." Phía sau truyền đến một giọng nữ trong trẻo.

Tề Lạc Nhân vội vàng lùi về sau vài bước, cầm chắc chủy thủ trong tay nhìn người đang đến.

Cô gái - chẳng biết khi nào đứng phía sau cậu - buông tay, biểu thị bản thân không có ác ý: "Tâm cảnh giác của cậu cũng quá tệ đi, nếu như tôi muốn giết cậu, dọc đường đi cơ hội ra tay cũng rất nhiều đấy."

Cô gái phía sau giống cậu đều mặc trang phục tế tự, buộc hai bím tóc đuôi ngựa bán manh, lớn lên rất dễ thương, chỉ là biểu tình kì quái trên mặt không hiểu sao khiến người ta cảm thấy... có chút dung tục.

Quả nhiên, thiếu nữ theo đuôi cậu cả đoạn đường nháy mắt với cậu, dùng ngữ khí đùa giỡn hỏi: "Bé dễ thương, tên cưng là gì dợ?"

Từ trước giờ chưa thấy qua cô gái xinh nào thô tục như thế! Ngực cậu bị kiềm hãm, tức giận nói: "Tôi tại sao phải nói cho cô chứ?"

Thiếu nữ xinh đẹp hoảng sợ thất sắc, cuống quít lùi ra sau: "Cái gì, cưng vậy mà có thể từ chối trả lời vấn đề của tôi?!"

"..." Tại sao cậu nhất định phải trả lời? Tề Lạc Nhân ù ù cạc cạc.

Thiếu nữ đáng yêu che ngực, lộ ra một mặt biểu tình oanh liệt: "Không có nữ nhân nào có thể từ chối trả lời vấn đề của tôi, chân tướng chỉ có một, cưng, nhất định không phải là nữ nhân!"

"..." Người này hơn phân nửa có bệnh, cậu vẫn là không nên giao lưu với người bệnh thần kinh này.

"Tôi không phải đang giỡn, cậu hẳn là người chơi nam không sai chứ." Giọng điệu thiếu nữ đáng yêu chắc chắn mà trên dưới đánh giá cậu một phen, "Không cần nghi ngờ, tôi rất xác định thẻ kỹ năng của tôi đang cắm trong khe thẻ, cậu vừa rồi có thể từ chối trả lời, chỉ có thể là cậu không phù hợp với điều kiện đối tượng của thẻ kỹ năng, vì vậy cậu là... chuyển giới?"

Nói đoạn, cô ta nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá Tề Lạc Nhân một hồi.

Tề Lạc Nhân cuối cùng có chút hiểu, trên người thiếu nữ trước mắt hẳn có kỹ năng nào đó có thể khiến người chơi nữ phải ăn ngay nói thật với vấn đề của mình, đáng tiếc... khà khà, cậu là nam.

"Vừa rồi tôi theo cậu cả đoạn đường, tuy con người cậu chân tay vụng về, bất quá miễn cưỡng vẫn có ích, có muốn tạm thời cùng tôi hợp tác không? Đúng rồi, tôi tên Lục Hựu Hân, giới tính nữ, thích nữ, cậu không nằm trong phạm vi săn bắn của tôi, vì vậy yên tâm đi." Lục Hựu Hân vươn tay với cậu, Tề Lạc Nhân chú ý thấy trên mu bàn tay có đồ đằng giống như cậu.

"... Tề Lạc Nhân." Nói thật, cậu vẫn rất không hài lòng cùng một tên vừa nhìn là biết ngớ ngẩn để hợp tác.

"Cậu biết vị trí cụ thể của tháp phong ấn, đúng không?" Lục Hựu Hân câu khóe miệng hỏi, thần tình bất cần đời vừa rồi từ trên mặt cô ta rút đi, lưu lại sự nhạy bén và sắc nhọn thuộc về người chơi cũ.

"Biết một phần, nhưng không nhiều." Tề Lạc Nhân hàm hồ nói, có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Hựu Hân.

Lục Hựu Hân cười thần bí: "Yên tâm đi, xem như cậu chỉ biết vị trí tòa tháp này, tôi cũng sẽ không bởi vì cậu không còn giá trị lợi dụng mà giết quách cậu đâu."

"..." Người này cũng quá trực tiếp đi, Tề Lạc Nhân có chút không biết nói gì.

Lục Hựu Hân tiến lên chạm vào tháp phong ấn, tin tức đồng dạng xuất hiện trong đầu cô ta, cô ta đứng trước tháp suy tư hồi lâu, quay đầu thản nhiên cười với cậu: "Xem ra chúng ta còn cần một tế phẩm."

Câu nói này ẩn hàm ý vị trở mặt khiến thần kinh Tề Lạc Nhân kéo căng, tùy thời đều chuẩn bị lưu trữ.

"Bất quá tôi không thích cùng đồng loại tự mình tàn sát nhau, chúng ta đi tìm một NPC làm tế phẩm đi." Lục Hựu Hân nói nói cười cười.

NPC... sao?

Tề Lạc Nhân nhớ lại An Na và Ngải Lệ lúc còn trên xe ngựa, tuy bọn họ là NPC, nhưng thoạt nhìn cùng người sống không có khác biệt gì.

Nếu hiến tế phải cần bọn họ...

Tề Lạc Nhân cảm thấy bản thân còn chưa có làm tốt chuẩn bị phải giết người.

"Có người đến rồi!" Lục Hựu Hân bắt lấy cổ tay Tề Lạc Nhân, lôi kéo túm cậu đến sau cây, bộ rễ khổng lồ bạo lộ trên mặt đất và bụi cây thấp bé làm vật che lại hai người, tránh cho hai người và người đến chính diện đối mặt nhau.

Trong ánh sáng mờ mịt, một cô gái tóc dài vóc người xinh đẹp đang khiêng một cỗ thi thể, từ đằng xa đi đến nơi này...

Chút chấm nhẹ của tui:

Người - sáng sớm mở mắt tỉnh dậy, quần áo xốc xếch, tấm thảm được đắp trên người, xung quanh không có một ai bỗng thấy buồn như mất đi thứ gì đó: cảm giác như mới bị tra nam chơi đùa xong rồi vứt... hu hu hu

Nữ - kẻ mang cả thiên nhiên trong mình, là 'tra nam' xài xong rồi lạnh lùng dứt áo ra đi *Người tưởng tượng* - thần vẫn đều đặn,... hứ

Đen: đáng lên án! đáng lên án!

- ----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)