Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 - Chương 22: 22 Hiến Tế Phù Thủy



Nhìn thấy Ninh Chu đang bước nhanh đến đây, Tề Lạc Nhân cảm thấy cả thế giới như đã bị hố đen nuốt trọn, nữ thần, nữ thần của cậu thật sự thích cậu, nhưng cô ấy là bách hợp! Bách hợp! Đây còn không bằng nữ thần có bạn trai a!

Không, đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ điều kiện bị chọn trúng cũng không giống như những gì cậu nghĩ, với lại coi như có liên quan đến tình yêu, nói không chừng là nữ thần quá yêu bạn trai cô ấy thì sao, phì phì phì, không biết thì đừng nghĩ vớ vẩn, nữ thần làm sao có thể có bạn trai được chứ! Nữ thần còn đang đợi cậu theo đuổi đây này! Vẫn nên trước dốc lòng đối phó với ảo cảnh này đi, về phần nữ thần... Trước cùng nữ thần quan hệ thật tốt, còn chuyện theo đuổi gì đó, vẫn là đợi đến khi rời khỏi phó bản này lấy lại được thân thể cũ rồi tiếp tục tính tiếp.

Ý thức của Ninh Chu cũng như cậu đều nhập hồn vào một người NPC xa lạ, tuy rằng vẻ mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng lúc cô ấy nhìn cậu, sự dịu dàng trong mắt lại giống nhau như đúc.

Tề Lạc Nhân tin chắc rằng, dù cho nữ thần có đổi sang một cơ thể có giá trị nhan sắc phổ thông, cậu vẫn như cũ bị hấp dẫn, loại hấp dẫn này không đến từ vẻ ngoài, mà đến từ chính con người cô ấy, một sức hấp dẫn không thể kháng cự.

"Ninh Chu, cô không sao chứ?" Tề Lạc Nhân quan tâm.

"Không sao " Ninh Chu lắc đầu, nhìn về phía Diệp Hiệp.

Đột ngột nghe thấy Ninh Chu nói chuyện, Tề Lạc Nhân vẫn có chút sững người, lập tức sau đó đã nhớ ra hiện tại bọn họ đều không phải đang dùng cơ thể của chính mình để hành động, thẻ kỹ năng gì đó cũng không còn, Ninh Chu tự nhiên có thể nói chuyện được.

"Cô ấy là Diệp Hiệp, vừa nãy mới gặp nhau." Tề Lạc Nhân không nói ra chuyện bản thân ban nãy xém chút đã bị Diệp Hiệp dọa cho khiếp vía, đại khái ở sâu trong nội tâm vẫn có cảm giác hơi mất mặt, dứt khoát đổi chủ đề liên quan đến sự tình của nữ phù thủy trong ảo cảnh này.

Ninh Chu an tĩnh nghe cậu nói hết, lần này không có đại hắc điểu ở bên cạnh om sòm, Tề Lạc Nhân đúng là có phần không quen.

"Vì vậy tôi cùng Diệp Hiệp chuẩn bị đi tìm chút dầu, nghĩ cách thiêu chết nữ phù thủy này, Diệp Hiệp nói trước đó đã từng thấy qua nhà kho tích trữ dầu, chúng ta cùng nhau đi đến đó." Tề Lạc Nhân nói.

Vì thế ba người cùng nhau hành động.

Đám u hồn đâu đâu cũng có trong địa cung giờ đã không còn thấy tung tích, đổi một góc độ khác có thể chứng minh thế giới bọn họ đang đứng này cũng không phải là địa cung chân thực, mà là bị một nữ phù thủy đã chết cấu tạo nên ảo cảnh này, chỉ cần hoàn toàn giết chết được cô ta, bọn họ có thể từ trong ảo cảnh ra ngoài.

Những chuyện tiếp sau đó liền đơn giản, Tề Lạc Nhân thế mà không tìm được cơ hội nhúng tay vào. Diệp Hiệp dẫn hai người đến nhà kho có cất trữ dầu, ba người lại tìm được đá lửa, Diệp Hiệp và Ninh Chu thương lượng với nhau làm sao để dụ được nữ phù thủy, coi như không có sự hạn chế của thẻ kỹ năng, Ninh Chu vẫn như cũ tiếc chữ như vàng. Tề Lạc Nhân ở một bên ngốc ngây nhìn hai người hành động ăn ý, có cảm giác bản thân bị bài xích ra ngoài.

"Cần tôi giúp đỡ không?" Tề Lạc Nhân chen vào được câu.

"Tôi cùng Ninh Chu là được rồi." Diệp Hiệp lịch sự cười cười, sau đó tiếp tục dùng đá lửa vẽ một cái bản đồ đơn giản trên đất để thuyết minh lộ tuyến lúc dẫn dụ nữ phù thủy.

"Cần tôi dẫn quái không? Phương diện này tôi vậy mà rất có kinh nghiệm đó." Lấy tư cách là một người có vận khí cấp E lúc còn ở thôn Tân Thủ bị kẻ cuồng sát nhân chạy dí khắp bệnh viện, Tề Lạc Nhân đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú ở phương diện này.

"Bây giờ không cách nào sử dụng thẻ kỹ năng và đạo cụ, về vấn đề bảo hiểm mà nói vẫn nên là để tôi làm." Diệp Hiệp uyển chuyển từ chối đề nghị của Tề Lạc Nhân.

Tề Lạc Nhân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đôi mắt xanh thẳm của Ninh Chu đã nhìn sang đây, tuy rằng cô ấy như cũ đang trầm mặc, thế nhưng trong ánh mắt đó lại rõ ràng dễ hiểu bảo với Tề Lạc Nhân không cần sự giúp đỡ của cậu.

Tề Lạc Nhân có chút bức bách mà từ bỏ, ngồi trên thùng dầu nhìn hai người tiếp tục bàn bạc, cuối cùng đã đi đến quyết định bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Diệp Hiệp đã bố trí ổn cạm bẫy, Ninh Chu đi dẫn dụ nữ phù thủy, trong lúc đợi thời gian đến, Tề Lạc Nhân nhịn không được mà đã suy nghĩ sâu xa về thái độ của Ninh Chu với cậu. Cậu cũng đã phát hiện, tuy Ninh Chu là một cô gái, nhưng lại rất có dục vọng bảo vệ cậu, hoàn toàn để cậu làm một kẻ yếu rồi đến chăm sóc. Gặp phải chuyện nguy hiểm gì, cô ấy thà rằng cùng Diệp Hiệp xa lạ bàn bạc phương án giải quyết, cũng không sẵn lòng cho cậu đặt thân vào hiểm cảnh.

Có chút hỏng bét rồi đây, Tề Lạc Nhân thầm nghĩ, cậu có phải sớm chút thẳng thắn nói thật với Ninh Chu là ổn hay không? Bị một cô gái chăm sóc thế này cảm giác cứ kì kì thế nào. Nhưng nếu bây giờ nói ra, Ninh Chu sẽ nghĩ thế nào đây?

Tề Lạc Nhân có chút lần không được tính cách của Ninh Chu, cậu chỉ biết cô ấy là một người thoạt nhìn cao lãnh nhưng thực tế là người hướng nội rất dễ xấu hổ, đột nhiên biết được chân tướng thế này, sẽ thẹn quá hóa giận không? Nếu như cô ấy tức giận, hiểu lầm, đến lúc đó lại phải làm sao để kết thúc? Trọng yếu nhất là, tính hướng của Ninh Chu có hơi hướng về...

Aizzz, bỏ đi, vẫn nên thoát được phó bản này về lại Vùng Đất Hoàng Hôn an toàn rồi chậm rãi giải thích với Ninh Chu vậy.

"Cậu đang nhớ đến Ninh Chu phải không?" Giọng của Diệp Hiệp đột nhiên vang lên ở bên tai, Tề Lạc Nhân lúc này mới phát hiện bản thân thế mà lơ đãng ở một nơi nguy hiểm như vậy.

"Coi... coi là vậy đi..." Tề Lạc Nhân thành thật trả lời.

Diệp Hiệp dùng góc áo lau chùi trường đao bình bình thường thường trong tay, dáng vẻ tươi cười có chút bí hiểm: "Tôi đã nhìn rõ được đôi phần."

"A? Đã rõ cái gì chứ?" Đến lượt Tề Lạc Nhân không hiểu.

"Chẳng có gì, tôi chỉ là muốn nói, lúc con người ta nhìn người mình thích, cái ánh mắt đó khác nhau dữ lắm, bất kể là đang do dự, che đậy, băn khoăn ra sao, thì ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, đôi mắt của cậu sáng lên." Diệp Hiệp ngừng lại động tác lau đao, nhẹ giọng chậm rãi nói, nụ cười hơi chất chứa thâm ý, "Cô ấy cũng như thế."

Tề Lạc Nhân vốn còn đang ngượng ngùng, sau khi nghe được nửa câu sau cùng của Diệp Hiệp lập tức bị doạ cho ngốc người: "Cô... Cô xác định?"

"Cẩn thận, người đến rồi!" Diệp Hiệp vốn đang muốn nói tiếp đột nhiên sắc mặt nghiêm túc.

Tề Lạc Nhân cũng lập tức thu lại tâm tư, mắt thấy Ninh Chu đang chạy về phía này, phía sau là ba thiếu nữ xa lạ đuổi theo không buông, một đường chạy vào trong căn phòng đã sắp đặt hết thảy các bẫy rập, ánh lửa nổi lên, Tề Lạc Nhân đang giấu mình ở phụ cận bên ngoài phòng vì Ninh Chu mà treo cao quả tim lơ lửng, tuy biết cô ấy sẽ không có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy cô ấy thân trong hiểm cảnh, vẫn là sẽ kìm không đặng mà lo lắng.

Trong ánh lửa truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của nữ phù thủy, cuối cùng dần dần mai một trong lửa lớn.

Cảnh tượng chung quanh trở nên vặn vẹo mơ hồ, trước mắt Tề Lạc Nhân chợt hoa lên, bên tai truyền đến âm thanh mờ mịt, như có như không.

"Tôi yêu em như thế, liều mạng bảo hộ em... Vì sao... Vì sao phải..."

"Bởi vì, rất thú vị nha. Nhìn các người bởi vì tuyệt vọng, sợ hãi, đố kỵ mà lừa gạt lẫn nhau, chém giết lẫn nhau, thật sự quá thú vị, quá thú vị rồi."

Âm thanh biến mất, cảnh tượng trước mắt lần nữa khôi phục, Tề Lạc Nhân phát hiện bản thân đang đứng trên một hành lang xa lạ, xung quanh là một mảnh yên lặng.

Giọng nói đó là của ai? Một giọng trong đó rất giống với nữ phù thủy vừa nãy truy sát cậu trong ảo cảnh, giọng còn lại là một giọng nữ hoàn toàn xa lạ, trong âm thanh đẹp đẽ bùi tai ấy như dòng nước đang chảy tràn ra sự vui mừng hớn hở, hình như bỡn cợt giày vò người khác chính là lạc thú lớn nhất của cô ta.

Quá đáng sợ rồi, người đem chuyện đáng sợ như thế làm thành lạc thú, thật sự quá đáng sợ.

Tề Lạc Nhân không nén nổi vài phần rùng mình, cậu không biết chủ nhân giọng nói đó là ai, bất kể nhớ lại ra sao, cậu đều không nhớ ra bản thân đã từng nghe qua ai nói bằng giọng này cả, nhưng có hơi khéo thế này, cậu cảm giác ngữ khí này có một chút quen thuộc.

Rốt cuộc là ai?

Bất luận nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, Tề Lạc Nhân chỉ biết trước đặt vấn đề sang một bên, kiểm tra cơ thể chính mình. Balo đồ, khe thẻ và thẻ kỹ năng đều đủ, cậu cuối cùng cũng yên tâm, cảm thấy mạng nhỏ của mình có được bảo đảm.

Không biết Ninh Chu đã đi đến đâu nữa, còn có Diệp Hiệp.

Tề Lạc Nhân tìm kiếm ở xung quanh, không phát hiện ra bọn họ, may là địa hình đã trở nên quen mắt hơn rồi, cậu thuận lợi tìm được đường về điện phủ.

Về đến điện phủ, trong đó vẫn như cũ là hai chị em họ Ngải, Isabelle lại chưa quay về, Ninh Chu cũng không, Tề Lạc Nhân hơi lo lắng, hỏi thăm hai chị em có nhìn thấy những người khác không, sau khi nhận được một đáp án phủ định cậu càng thêm bất an.

Sau khi giết chết nữ phù thủy lần nữa xuất hiện thông tin mới, như cũ là một manh mối, một gợi ý.

[Ma Vương của sự bịp bợm, thích nhìn thấy những phản bội, sa ngã và tuyệt vọng của loài người.]

Trong đầu Tề Lạc Nhân đột nhiên lóe lên một đạo linh quang, lúc cậu thoát ly khỏi ảo cảnh nghe được giọng nói kia dường như chính là dạng giống vậy, chẳng lẽ chủ nhân giọng nói đó cùng Ma Vương bịp bợm có quan hệ với nhau? Cũng đúng, người mà đám nữ phù thủy này hầu hạ là Ma Vương bịp bợm a.

Cậu lại nhìn sang manh mối về nữ phù thủy kế tiếp.

[Ta đã xé mở lồng ngực của đồng bạn, đã ăn tim gan của cô ta, nhưng vẫn như cũ bụng đói cồn cào khó mà chịu đựng. Trái tim của ngươi, cũng là một dạng mỹ vị phải không?]

Không đợi Tề Lạc Nhân suy nghĩ sâu thêm, ngoài điện phủ đã truyền đến tiếng bước chân, cậu kích động xoay người đưa mắt nhìn ra ngoài, mong đợi Ninh Chu là người trở về, nhưng nhìn thấy Lục Hựu Hân đầy mặt thản nhiên đi vào, nhìn thấy Tề Lạc Nhân đang đứng trước thạch bích, cô ta cau mày nói: "Lúc cậu đến, đã đi qua hành lang bên phải chưa?"

"Chưa, tôi từ bên trái qua đây, làm sao vậy?" Tề Lạc Nhân nghi hoặc hỏi.

Lục Hựu Hân nhìn sâu vào cậu, dường như muốn xác nhận cậu có đang nói thật hay không, hồi lâu sau mới nói: "Diệp Hiệp chết rồi."

"A?" Tề Lạc Nhân ngẩn người nhìn cô ta, cho rằng bản thân đã nghe nhầm.

Lục Hựu Hân chậc một tiếng, không kiên nhẫn mà lặp lại thêm lần: "Diệp Hiệp chết rồi."

- ----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)