Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 - Chương 23: 23 Hiến Tế Phù Thủy



Diệp Hiệp chết rồi? Làm sao có thể!

"Vừa rồi tôi còn gặp Diệp Hiệp trong ảo cảnh nữa cơ mà, cô ấy, Ninh Chu và tôi cùng nhau bị kéo vào trong ảo cảnh của nữ phù thủy, nhập hồn vào cơ thể của một nữ phù thủy 3 năm trước, tất cả đạo cụ và kỹ năng đều không cách nào sử dụng được..." Tề Lạc Nhân đang nói, thì bị Lục Hựu Hân cắt ngang.

"Nhập hồn? Cũng chính là nói người mà cậu nhìn thấy cũng chỉ là một kẻ tự xưng là Diệp Hiệp? Về phần cô ta có phải hay không phải, cậu làm sao có thể xác định được chứ?"

Lục Hựu Hân nghiêng đầu, có phần trào phúng mà nhìn cậu.

Tề Lạc Nhân nuốt ngụm nước bọt, sau lưng không khỏi mà nổi lên một luồng ý lạnh.

Đúng vậy, cậu làm sao biết được, người cậu nhìn thấy có thật là "Diệp Hiệp"? Người cậu từng thấy, từng nói chuyện, từ đầu đến cuối đều chỉ là một người chơi nào đó nhập hồn vào NPC rồi tự xưng là Diệp Hiệp, lấy sự hiểu biết nông cạn của cậu với Diệp Hiệp, căn bản không thể phân biệt rõ ràng.

"... Cô tại sao, lại có nghi ngờ như vậy?" Tề Lạc Nhân cảm thấy không quá thích hợp, Lục Hựu Hân vì cái gì mà nghi ngờ "Diệp Hiệp" cậu gặp được không phải bản thân cô ấy.

"Đương nhiên là vì thi thể Diệp Hiệp, thoạt nhìn không giống với mới chết không lâu." Lục Hựu Hân nói xong, vừa hoang mang vừa buồn bực mà cau mày, nhìn lên gợi ý mới trên thạch bích.

"Tôi đi xem thử." Tề Lạc Nhân nói.

"Người chết có gì đẹp đâu mà xem." Lục Hựu Hân dốc lòng nghiên cứu văn tự trên thạch bích, ngữ khí lãnh đạm nói, không hề nhìn ra được không lâu trước đó cô ta còn theo đuổi không bỏ với Diệp Hiệp.

"Ít nhất phải biết ai là người giết chết cô ấy chứ!"

Lục Hựu Hân xoay mặt qua, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn cậu: "À, có lẽ là tôi đấy?"

Trong lòng Tề Lạc Nhân lộp bộp một cái: "Không, không phải cô, nếu như thật là cô, cô vì cái gì phải nói chuyện cô ấy chết cho tôi?"

Lục Hựu Hân chậc lưỡi: "Vậy cứ đi xem đi, xem xong cậu liền hiểu rõ. Chẳng qua tôi khuyên cậu đừng tích cực quá, người chết trong nhiệm vụ là chuyện thường, không có nhiệm vụ nào là vạn vô nhất thất (tuyệt đối không sơ hở), cũng không có người chơi chỉ thắng không thua. Dù sao vẫn có một ngày tôi sẽ chết, cậu sẽ chết, Ninh Chu sẽ chết, tất cả mọi người đều sẽ chết, đây chính là kết cục đã được định trước của nhóm người chúng ta."

Tuy ngữ khí của Lục Hựu Hân khi nói rất thoải mái, nhưng tâm tình Tề Lạc Nhân lại vô cùng trầm trọng, cậu tiến vào thế giới này không lâu, nhưng đã thấp thoáng cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng nỗi sợ hãi của ăn bữa hôm lo bữa mai: "Thật sự không có biện pháp có thể rời khỏi trò chơi này sao?"

"Ai biết được cơ chứ, có lẽ đợi cậu sau khi chết sẽ phát hiện bản thân đang nằm trên giường và khi mở mắt ra, hết thảy những thứ trong đây đều chẳng qua là một hồi ác mộng." Lục Hựu Hân nhún vai, "Cũng có thể, đợi cậu nhảy ra được thân phận người chơi này, sau khi đi vào một tầng thứ khác, cậu lại có thể trở thành một người chơi cờ, nói vậy cũng đã rất tuyệt vời rồi."

"Nhảy ra khỏi thân phận người chơi?" Tề Lạc Nhân tò mò hỏi.

"Ừm hừm, vì vậy sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, tôi chắc hẳn sẽ đi nếm thử một chút nhiệm vụ mở khóa Vùng Đất Bình Minh, hi vọng sau khi đến được đó rồi, mọi thứ đều sẽ khác." Lục Hựu Hân nói xong, sau cùng mắt lại đặt sang thạch bích, rời khỏi điện phủ.

Tề Lạc Nhân do dự, vẫn là không yên lòng, quyết định trước đi đến đó xem thử, trước khi đi đã nhắn nhủ với hai chị em Ngải Lệ, nếu như nhìn thấy Isabelle và Ninh Chu trở lại, bảo họ hãy đợi cậu ở đây.

Hành lang ngoài điện phủ vẫn như cũ là âm lãnh, Tề Lạc Nhân hít một hơi thật sâu mang theo chút không khí vẩn đục mát lạnh, đi về phía hành lang bên phải.

Cậu bây giờ không cách nào phán đoán Diệp Hiệp mà cậu gặp được trong ảo cảnh là thật hay giả, nhưng cậu nhớ rõ lúc đó Diệp Hiệp từng nói qua, cơ thể vốn có của bản thân đã chịu không ít vết thương nhẹ, vào cái lúc cậu hỏi cô ấy có phải đã đánh nhau cùng Tạ Uyển Uyển hay không, cô ấy gật đầu.

Nếu như Diệp Hiệp thật, như vậy cô ấy hẳn sau khi rời khỏi ảo cảnh lần nữa đụng phải Tạ Uyển Uyển, sau đó bị hại phải bỏ mình, nếu như Diệp Hiệp giả, như thế rốt cuộc là ai đã giả làm Diệp Hiệp, lại là vì mục đích gì? Chẳng lẽ là Tạ Uyển Uyển? Nhưng nếu là vậy cũng không có chứng cứ...

Mạch suy nghĩ ngày càng loạn, Tề Lạc Nhân chỉ biết trước gác lại nghi vấn, tiếp tục tiến về hành lang bên phải phía trước.

Trong không khí mơ hồ có hương vị của bùn đất và máu tanh trộn lẫn vào nhau đang tỏa khắp, Tề Lạc Nhân sờ đầu mũi, nắm chặt chủy thủ nhẹ chân nhẹ tay bước đến một cái chỗ rẽ, nằm sâu trong hành lang đằng trước, là vô số cây cối chui ra từ trong các khe hở của bức tường, tựa như một mạng nhện màu xanh lá đang bao phủ tứ phía, mà nơi trung tâm là một mảnh xanh biếc, cả người Diệp Hiệp đầy máu bị đống cành khô xỏ xuyên qua vùng bụng, vô số dây mây và cành cây treo cô ấy ở lưng chừng khoảng không, trông như một cỗ thi thể bị treo cổ!

Trong đầu Tề Lạc Nhân đầy tiếng vù vù, đờ người ra như chết lặng mà đứng yên tại chỗ, nhìn một người quen biết chết đi, loại cảm giác đó chấn động đến độ xa xa không bằng với việc nhìn một người xa lạ chết, đặc biệt không lâu trước đó bọn họ còn tán gẫu với nhau, nói về chủ đề tình yêu lứa đôi thầm kín, vậy mà giờ đây nhìn thấy cô ấy như hoàn toàn khác hẳn mà chết trước mắt, đầu tim như có một nỗi kinh hoàng khó có thể tin gạt mãi không phai.

Thì ra cô ấy thật sự đã chết rồi.

Lúc nghe Lục Hựu Hân nói, cậu vẫn cứ không đặt sự thật này và cái con người tên Diệp Hiệp đó liên hệ với nhau, mãi đến khi cậu nhìn thấy thi thể Diệp Hiệp, cậu mới ngỡ ngàng nhận ra, Diệp Hiệp vừa mới bắt đầu nhiệm vụ đã ngồi chung một chiếc xe ngựa với cậu, đã chết rồi.

Bất tri bất giác tay chân đã trở nên lạnh giá, Tề Lạc hít thở sâu đến mấy lần, làm cho cảm xúc thoáng bình phục được phần nào, lúc này mới vịn vào một cành khô từ trong khe nứt dài ra, cắt đứt dây mây và các cành nhánh của cây, đặt thi thể Diệp Hiệp xuống.

Cơ thể cô ấy đã lạnh băng cứng đờ, không còn chút sự sống mà nằm trên đất, trừng to hai mắt sợ hãi mà trống rỗng nhìn về phía trước, thần tình khó có thể tin như bị cái chết làm cho ngừng lại ngay khoảnh khắc đó.

Tề Lạc Nhân liếc mắt sang bên hông cô ấy, đai lưng và các loại vật phẩm đã theo cái chết của cô ấy mà biến mất, cô như một người bình thường mà thôi, ở trong địa cung nguy cơ tứ phía thế này nói lời từ biệt với thế giới, thậm chí đến cả hung thủ là ai cũng không biết.

Cũng không thể nói là không biết, tuy rằng Lục Hựu Hân căn bản không nói ai đã giết Diệp Hiệp, nhưng chỉ cần nhìn thấy tử trạng của Diệp Hiệp, Tề Lạc Nhân cùng cô ta đều rõ.

Là Tạ Uyển Uyển, người chơi biết khống chế côn trùng và thực vật.

Tề Lạc Nhân ngồi cạnh bên Diệp Hiệp mà tự hỏi, thi thể Diệp Hiệp thoạt nhìn đích xác không giống với bộ dạng vừa chết không lâu, máu đã đông đặc lại, thi thể cũng cứng ngắc, coi như dốt đặc cán mai với việc khám nghiệm tử thi, cậu cũng biết đây tuyệt đối không phải bộ dạng của người vừa mới chết, nhưng từ lúc rời khỏi ảo cảnh ban nãy cho đến khoảng thời gian thi thể Diệp Hiệp được phát hiện, nhiều nhất không vượt quá nửa tiếng, cũng chính là nói, người cậu gặp trong phó bản, vô cùng có khả năng không phải chính Diệp Hiệp, vậy thì là ai đây?

Không phải Diệp Hiệp, lại không phải Lục Hựu Hân, mấy người NPC càng không thể, thế mục chọn duy nhất chỉ còn Tạ Uyển Uyển, cô ta tuy cùng Diệp Hiệp có mối hận cũ, nhưng hẳn với những điều hiểu biết về Diệp Hiệp của cô ta, muốn trong thời gian ngắn giả trang thành Diệp Hiệp e rằng không thành vấn đề.

Vậy động cơ để làm như vậy là? Lúc đó cô ta hoàn toàn có thể một đao chém chết cậu mới đúng.

À không, khi ấy cô ta cũng bị vây trong ảo cảnh, bức thiết cần tìm được cách rời khỏi, mà cậu rất nhanh đã nói ra tất thảy những manh mối bản thân mình biết, có thể do đó mà cậu đã lụm lại được một mạng, sau đó thì cậu tuy không còn giá trị lợi dụng gì, nhưng bọn họ rất nhanh đã gặp được Ninh Chu...

Cái cảm giác nghĩ lại mà sợ đang bao phủ dày đặc trong lòng Tề Lạc Nhân, nếu khi ấy Ninh Chu không xuất hiện, cậu có phải cũng đã chết rồi không?

Nhớ lại lúc Ninh Chu đi dẫn dụ nữ phù thủy, "Diệp Hiệp" đang lau chùi trường đao nhẹ giọng lời chậm cùng cậu nói chuyện, Tề Lạc Nhân không rét mà run. Phải chăng "Diệp Hiệp" khi đó đã động sát tâm với cậu - một kẻ tay không tấc sắt và không chút phòng bị nào? Nếu không phải Ninh Chu vừa vặn dẫn nữ phù thủy đến và kết thúc ảo cảnh, cậu có phải cũng giống như Diệp Hiệp trở thành một cỗ xác chết lạnh như băng?

Lúc cậu đang cẩn thận nhấm nuốt từng bức tranh hồi ức, trong lòng cậu khi đó đều là bóng hình Ninh Chu cuối cùng ý thức được nỗi sợ hãi đến muộn kia. Tay cô ta cầm chặt thanh đao, động tác lui chùi đao, nụ cười quỷ dị, câu hỏi quái lạ, còn có sát ý của một đao nọ trên ván giường thiếu chút nữa đã đâm xuyên vào xương sọ cậu, hết thảy đều trở nên âm trầm khủng bố, khiến người ta không rét mà run.

Thì ra vào những lúc chính bản thân cậu không ý thức được đã cùng với tử vong lướt thoáng qua nhau.

- ----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)