Xà Xâm

Chương 1



“Trường Khanh à, hồ nước kia ngàn vạn gần không được đến gần nhé…”

Câu nói này không biết đã vang lên bên tai Tô Trường Khanh biết bao nhiêu lần, có khi là từ trong miệng phụ thân y nói ra, có khi là từ trong miệng quản gia nói ra.

Từ nhỏ đến lớn, y vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện, theo lời bà vú nói, từ khi y sinh ra đã không khóc không quậy, mẹ y vì sinh khó mà quađời, chỉ có bà vú mang theo y.

Bảy tám tuổi là thời điểm nghịch ngợm nhất của trẻ con, nhưng so với những thiếu gia và tiểu thư trong phủ lại điềm tĩnh hơn nhiều, cả ngày chỉ trốn ở trong phòng, đọc sách vở, trầm tĩnh lại hiểu chuyện.

Chỉ là tính tình y quá lãnh đạm, vì y trầm mặc ít lời thành ra trở thành đối tượng dễ bắt nạt nhất trong phủ, tuổi nhỏ đã chịu tang của mẫu thân, càng không được phụ thân coi trọng…

Sau đó bà vú qua đời…

Điều đó có nghĩa là y đã mất đi một chỗ nương tựa cuối cùng trong Tô phủ.

Cho dù ngày thường y có bị bắt nạt như thế nào thì ban đêm vẫn còn chút thời gian yên tĩnh.

Bây giờ y không còn là một đứa trẻ nữa, lúc trước luôn bị người khác khi dễ đánh đến mặt mũi bầm dập, hiện tại thì không.

Mặc dù y thường không nói nhiều, nhưng y không phải là một quả hồng mềm mà mọi người có thể bóp.

Từ trước đến nay y chưa từng tò mò về cái hồ đó, cũng như không muốn đi qua.

——

“Tô Trường Khanh…” Bỗng nhiên, từ xa truyền đến âm thanh, có chút trầm thấp, lại có chút quen thuộc không nói nên lời.

Lúc này Tô Trường Khanh đang chống cằm, tay cầm một quyển sách cổ xưa, đây là thứ y lấy ra từ Tàng Thư Các trong phủ, chỉ cảm thấy thật là quen mắt nên đem thứ này về.

Bốn góc của tập thư cong vào trong đã bị ố vàng, nhưng có thể thấy được nguyên chủ rất yêu quý lá thư này, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng chữ viết trên giấy vẫn còn thấy được rõ ràng.

Người viết lá thư này hẳn là một người nam nhân khí chất bất phàm, từ nét chữ mạnh mẽ có lực liền có thể nhìn ra, từng chữ trong bức thư như muốn thề thốt, nói rằng hắn nặng tình.

Người nhận thư đoán chừng là người nữ nhân mà người nam nhân đó thích, nhưng người nữ nhân kia dường như cũng không thích hắn lắm, cho nên người nam nhân viết thư liền rơi vào mối tình đơn phương và tương tư đau khổ.

Một mối tình từ đầu đến cuối vẫn không có được, chắc buồn lắm nhỉ?

Giống như y vậy.

Không biết vì sao, Tô Trường Khanh bỗng nhiên nghĩ tới bản thân y.

Tựa như khi y bước đến thế giới này, sinh ra liền rơi vào một cái tội cái khắc cha khắc mẹ, cho dù là vậy, cảm xúc của y cũng sẽ không dao động là bao, biểu cảm trên gương trên mặt cũng không phong phú bằng người bình thường.

Rất quái lạ.

Tất cả mọi người đều đôi mắt kia của y giống cao nhân từng nhìn thấu quá hồng trần, nhưng y còn trẻ như vậy, hồng trần còn chưa từng bước vào, lấy đâu ra mà nhìn thấu được?

Y không thích cô nương nào, cũng thể cảm nhận nỗi đau sâu sắc của tình yêu, đầu ngón tay vuốt ve lên tờ giấy viết thư thô ráp, tầm mắt chạm đến từng câu từng chữ đầy ẩn ý trên tờ giấy Tuyên Thành.

Trong lòng y cứng lại, như thể là y cảm nhận được nỗi khổ của người trong bức thư.

Ngay lập tức, y dâng lên một cảm giác mình là người viết lá thư này.

Y chớp chớp mắt, sự vật trước mắt trở nên mơ hồ, nguyên bản chữ dày đặc tự nhiên bắt đầu biến hóa, mà âm thanh kia lại bắt đầu ở bên tai y gọi đến, “Tô Trường Khanh…”

“Tô Trường Khanh…” Một lần rồi một lần.

【 Đến Thương Yêu đình 】 tất cả chữ trên giấy viết thư đều biến mất, chỉ có này bốn chữ to đùng chiếm toàn bộ mặt giấy.

Là cái hồ nước kia.

Để tìm kiếm âm thanh đó, chân Tô Trường Khanh dẫm lên nhánh cây và lá cây đã khô vàng, âm thanh “kẽo kẹt” trong đêm đặc biệt rõ ràng.

Y giống như bị mê hoặc, đi tới cái hồ nước kia.

Đây là lần đầu tiên y tới đây.

Hồ nước này rất lớn, ở bên cạnh có một cục đá, trên đó có khắc mấy chữ, nhưng nét chữ đã mờ nhạt, phảng phất đã bị gột rửa bởi gió cát theo năm tháng, phai nhạt đi màu sắc lúc đầu, hoặc là lúc trước người khắc những dòng chữ này dùng lực vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển mà khắc lên.

Nhưng Tô Trường Khanh vẫn thấy rõ.

Y ngồi xổm xuống, khom lưng để ghé sát vào nhìn, dựa vào ánh trăng mỏng manh cuối cùng cũng thấy rõ.

Chỉ có hai chữ ngắn ngủn, Cố Hoài.

Y còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận nghĩa của ba chữ này, sau lưng tựa như có một đôi tay tràn ngập ác ý đẩy ngã y xuống hồ, lực rất lớn, trong lúc nhất thời cơ thể y không ổn định, bước chân dẫm hụt, thế là ngã xuống hồ nước.

Bị người ta đẩy từ sau lưng, trường hợp này không phải là lần đầu tiên y trải qua.

Cho nên y rất nhanh phản ứng lại, trước khi ngã xuống hồ liền đưa tay nắm chặt lấy tảng đá kia nên y chỉ ngã xuống thành hồ.

“Hầy ——” chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, Tô Trường Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng không ngã vào trong hồ, nhưng giày vẫn bị ướt, y miễn cưỡng ngẩng đầu hướng lên trên nhìn, chỗ y đứng căn bản là không có người.

Cũng đúng, hồ nước này vốn là cấm địa của Tô gia, lại thế nào mà có người dám tới đây chứ?

Có lẽ là vừa rồi bị trượt chân.

Y nghĩ trong lòng.

Cổ tay Tô Trường Khanh khẽ nhúc nhích, bàn tay dùng sức, đang muốn bò lên trên.

Nhưng mắt cá chân lại như bị người bắt được.

Từ mắt cá chân truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cảm giác sợ hãi giống như bị ngàn cây kim đâm vào, xuyên thấu qua bề mặt da thịt, khiến sau lưng y nổi lên một lớp mồ hôi lạnh.

Tô Trường Khanh không dám cúi đầu nhìn.

Cảm giác rõ ràng như vậy, bàn tay kia lạnh lẽo, tùy ý mà vuốt ve mắt cá chân trần của y, cơn rét lạnh chui thẳng vào ống quần của y, làm y không nhịn không được mà rùng mình, lông tơ cả người đều dựng hết lên.

“Ngươi…” Tô Trường Khanh vừa mở miệng, mới phát hiện thì ra hai hàm răng của y đã va vào nhau lập cập, đến cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Nhưng bàn tay này càng không yên phận, bắt lấy chân y chưa đủ, còn muốn hướng lên trên tìm kiếm, Tô Trường Khanh nhắm chặt mắt, môi mím thành một đường thẳng, y cắn răng không có hé miệng, mồ hôi trong lòng bàn tay lại càng ra nhiều hơn.

Sắp tuột tay rồi.

Mặt của cục đá rất nhẵn, lòng bàn tay y lại đổ nhiều mồ hôi bắt đầu muốn trượt tay, y thấy không xong, y biết mình sắp ngã xuống hồ rồi.

Không biết từ khi nào, quần áo trước ngực đã bị bàn tay kia vén lên, gió đêm thoảng qua, quanh quẩn bên người y mang theo một cảm giác hoài niệm, ngay sau đó một đôi tay không có độ ấm xẹt qua ngực, đầu ngón tay của đối phương dừng lại ở hai điểm trước ngực y.

“Tô Trường Khanh…” Bên tai tựa như có một trận gió lạnh thổi qua, âm cuối lên cao, mang theo hương vị mê hoặc, nhưng lại lộ ra tia tàn nhẫn oán hận, “Ngươi còn muốn đem ta phong ấn tại nơi này bao lâu nữa? Đã qua 300 năm rồi…”

“Cái, cái gì? Ta không có…” Tô Trường Khanh không thể tin được mà mở mắt ra, y thoáng nhìn qua đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của đối phương, mà lúc này đôi tay xinh đẹp kia đang vuốt ve thân thể y.

Y nghiêng đầu sang một bên, khi thấy rõ gương mặt của đối phương thì không khỏi giật mình.

Y cho rằng mình đã nhìn thấy quỷ.

Cảnh tượng đẫm máu cũng không xuất hiện, thấy được một công tử anh tuấn mặc bộ thanh y.

Thanh niên này có ngũ quan rất tuấn tú, chỉ là cặp mắt đào hoa kia của hắn hơi xếch lên, mang theo cảm giác cuốn hút mị hoặc, và có chút phần yêu nghiệt.

Khi hắn cười rộ lên, khóe mắt trìu mến của hắn hơi cong lên, đôi đồng tử hẹp của hắn giống như muốn nói bất cứ lúc nào hắn cũng có ý đồ xấu.

“Ngươi là ai?” Tô Trường Khanh không rảnh lo lúc này mình đang chật vật, y nhíu mày, không ngờ lại có người lạ xuất hiện trong cấm địa của Tô gia, hơn nữa là không có ai phát hiện, biểu cảm trên gương mặt y càng thêm nghiêm trọng, tràn ngập địch ý hỏi: “Ngươi tới Tô gia có mục đích gì?”

Sắc mặt của thanh niên rất tái nhợt, ở dưới ánh trăng có vẻ lạnh nhạt, thấy hắn mở mắt ra, bàn tay đặt trước ngực y vẫn không dời đi.

Thậm chí hắn còn chăm chú nhìn xuống, cong môi cười, cúi đầu cắn vào đầu v* đang vểnh kia.

Tô Trường Khanh muốn tránh cũng tránh không thoát, y giãy giụa, lớn tiếng quát: “Cuối cùng thì ngươi là ai? Trả lời ta!”

Thanh niên cười nhạt không nói, cũng không có trả lời y, ngược lại nảy sinh thích thú cắn nhẹ mẫn cảm đầu v* của Tô Trường Khanh, làm mãi không ngừng.

Hiện tại y ở chỗ này chịu sự hạn chế, và gã nam nhận trước mặt y chắc chắn không phải là một người trần tục, nhưng đối phương là yêu hay là quỷ thì y không biết.

Tô Trường Khanh giận dữ mở to hai mắt, tức khắc cảm thấy trong ngực khó thở, tức muốn nổ phổi, “Ngươi cút ngay cho ta!”

Thấy y tức giận, đối phương chẳng những không nương tay, ngược lại càng làm càn, ghé vào người y, vươn đầu lưỡi đỏ thắm liếm láp đầu v* y, trong miệng lẩm bẩm gọi tên của y, “Trường Khanh…”

Thỉnh thoảng động tác giữa môi và răng của người này quá mạnh, răng nanh bén nhọn cọ qua đầu v* hồng nhuận non mềm của y, chỗ mẫn cảm kia là nơi cực kỳ nhạy cảm mà thường ngày y rất ít chạm vào, huống chi lúc này bị răng nanh cọ xát, y cảm giác đầu v* của mình như bị hắn cắn đứt.

Tô Trường Khanh cắn môi dưới chịu đựng, nhưng thanh niên kia có vẻ hồn nhiên không biết y đang đau đớn, nhướng mắt lên, thanh niên há mồm cắn hết phần thịt non ở vú bên trái.

Tô Trường Khanh chỉ cảm thấy đau rát ở trước ngực, đau đớn bén nhọn và khoái cảm mịt mờ nào đó đánh úp lại, khớp hàm y buông lỏng, đau đến không nhịn được mà kêu lên đau đớn.

Bộ quần áo lỏng lẻo treo ở eo và trên vai dần tuột xuống theo động tác của hai người, dáng vẻ nửa kín nửa hở này của Tô Trường Khanh ngược lại càng dễ dàng kích thích dục vọng của người nào đó.

Vốn đợi chờ đã mấy trăm năm, hiện giờ vất vả lắm người này mới rơi vào trong tay mình, tùy ý hắn bài bố, làm thế nào mà hắn có thể không kiềm chế bản thân mình được?

Thanh niên đầu tóc rối bời chôn vào ngực Tô Trường Khanh, động tác không ngừng mút lấy đầu v* làm Tô Trường Khanh sinh ra một loại ảo giác như là đối phương đang hút sữa.

“Vị công tử này, ta chỉ là nam nhân, không có…” Tô Trường Khanh ổn định tâm trạng, y hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng của mình không run rẩy.

“Ta không có…” Y cố gắng nói lý lẽ với thanh niên bướng bỉnh này, nhưng nói đến một nửa thì không nói được nữa.

Mấy chữ kia ở trước mắt, người luôn cẩn thận tuân quy củ và bảo thủ như Tô Trường Khanh thì làm sao không ra những lời đó.

Hai bên tai Tô Trường Khanh đỏ bừng, ngay cả khóe mắt ửng hồng, bị ép đến giận.

“Ngươi không có cái gì?” Thanh niên nghe y nói chưa hết, liền tò mò từ trong lòng ngực y ngẩng lên mặt, Tô Trường Khanh rũ mí mắt xuống, có thể nhìn thấy rõ sắc môi của đối phương nhàn nhạt nhưng cực kỳ xinh đẹp.

Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của thanh niên đặt trên vai y, giờ phút này hai người đang rất gần nhau, Tô Trường Khanh sống hơn phân nửa đời người chưa bao giờ cùng người khác thân mật như thế, chỉ cảm thấy cả người nóng ran không được tự nhiên, “Ngươi, ngươi cách xa ta một chút…”

Thanh niên sấn đến không chú ý y, đầu lưỡi đỏ thắm liếm khóe môi y, động tác mang theo vài phần ngoan ngoãn và có ý nịnh nọt lấy lòng.

Tô Trường Khanh không biết làm sao mà đỏ mặt.

“Nhưng Trường Khanh vừa rồi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Thanh niên có chút buồn rầu nhăn mi lại.

Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai làm Tô Trường Khanh nhất thời có chút quen thuộc, không khỏi hơi xuất thần.

Thanh niên thấy y chậm chạp không trả lời, cũng không hề ép hỏi y, tiếp tục cúi đầu, trêu đùa thân thể Tô Trường Khanh.

Đầu lưỡi lạnh lẽo lại lần nữa chạm vào đầu v* đã bị cắn xé đến sưng đỏ đến nóng lên, Tô Trường Khanh chấn động toàn thân, chỉ cảm thấy hai nơi kia vừa đau vừa tê dại, nhưng đầu lưỡi lạnh lẽo của thanh niên kia kịp thời giảm bớt cảm giác khó chịu của y.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Trường Khanh không còn cảm thấy như thế nữa.

Khi thanh niên gặm nhấm đầu v* muốn xuất huyết của Tô Trường Khanh, quầng vú hồng nhuận mềm mại dần dần sưng to đã mẫn cảm nên một khi chạm vào liền đau, hàm răng của thanh niên thỉnh thoảng cọ qua địa phương kia, khiến Tô Trường Khanh chỉ cảm thấy như nước trong người mình bốc lửa, khó có thể chịu đựng được.

Đầu lưỡi lạnh lẽo của thanh niên, không ngừng ma sát thịt non giữa đầu v* của Tô Trường Khanh.

“Đừng, đừng mút…” Thật là bị thanh niên đùa bỡn đến chịu không nổi, Tô Trường Khanh phát ra một tiếng khóc nấc, vòng eo y run mạnh, ngay cả giọng đều mang theo chút run rẩy, “Ta là nam nhân, không có sữa…”

Đôi ủng vải dần dần bị nước hồ thấm ướt, Tô Trường Khanh mím thành một đường thẳng, cố chịu đựng sự khó chịu về thể chất và tinh thần.

Y bị một người nam nhân liếm đến nỗi phía dưới có phản ứng.

Thanh niên hơi sửng sốt, bỗng dưng bật cười, nụ cười của hắn như thể đem cả sắc hoa viên sau đình trở nên ảm đảm.

Hắn nằm trên người Tô Trường Khanh, hà hơi vào bên tai y, giống dáng vẻ của yêu phi bên gối thổi gió để hôn quân mê man, “Lang quân chớ sợ, không có sữa, tự nhiên cũng có biện pháp dạy ngươi tiết sữa.”

Lúc này thân thể Tô Trường Khanh treo một nửa ở không trung, nếu không phải kịp thời bắt lấy kia tảng đá, thì y sớm đã rơi xuống hồ nước sâu không thấy đáy kia.

Chỉ là hiện tại hòn đá mà y bắt lấy sắp trượt, Tô Trường Khanh cắn chặt răng, tay không bắt được trên mặt đất thô ráp, mười đầu ngón hơi cong, đầu ngón tay gắt gao mà bấu vào mặt đất.

Y muốn chạy trốn, ngàn vạn không thể ngã xuống, một khi ngã xuống kia nếu không mọi thứ sẽ kết thúc.

Rất nhanh, mười ngón đầu ngón tay của Tô Trường Khanh tất cả đều bị trầy xước, trong nháy mắt trên mặt đất xuất hiện mười vết máu.

Tay đứt ruột xót, này còn là đau trong tim.

Người thường khó có thể chịu đựng thống khổ này làm Tô Trường Khanh sợ đến mặt tái nhợt, trên đầu toát ra từng giọt mồ hôi, chảy dọc theo sườn mặt cuối cùng nhỏ giọt trên xương quai xanh trần trụi.

Y ngẩng cổ giãy giụa, duỗi chiếc cổ yêu kiều toát đường cong tuyệt đẹp, tựa như một con thiên nga trắng sắp chết, theo hô hấp khó khăn của y, làm xương quai xanh dưới cổ cũng lộ ra.

Đầu lưỡi từ đầu v* chuyển đến xương quai xanh, thủ đoạn liếm láp gợi tình phối hợp với đôi mắt đào hoa, giọng nói tuy vô cùng nhu hòa, nhưng tuyệt không sẽ làm người khác cho rằng hắn là phụ nữ, “Lang quân, ngươi định đem ta nhốt ở đình này đến bao giờ?”

“Không bằng, lang quân cứ vĩnh viễn ở lại tại Thương Yêu Đình này và cùng ta tiêu dao sung sướng đi.” Hai mắt hắn ẩn chứa tình dục tựa muốn tích ra nước, đôi mắt màu đỏ tươi chỉ chứa thân ảnh ảnh ngược của Tô Trường Khanh, thanh niên dần dần tiến sát vào, đôi môi đỏ mang hơi lạnh nhẹ hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng, mút lấy phiến môi mềm mại, đòi hỏi từng ngóc ngách, “Chỉ có chúng ta thôi.”

Nơi này là Thương Yêu Đình.

Cũng là đình trấn yêu.